Người Cá Nhỏ Câm Của Phó Thiếu Lại Làm Nũng Rồi!!

Về nhà với tôi, tôi sẽ đối xử tốt với em....


trước sau

Editor: Đậu

Cuối con phố yên tĩnh của thị trấn nhỏ, có một cửa hàng hoa không mấy nổi tiếng, chủ tiệm hoa đặt tên cho cửa hàng hoa là thời gian cũ.

Người đàn ông mặc âu phục giày da bước vào cửa hàng hoa, chủ cửa hàng hoa thì đan tất bật chăm sóc những bông hoa tươi vừa mới đến.

"Xin chào, tôi có thể giúp gì cho anh không?" Vu Cố buông đầy hoa trong tay xuống, tươi cười chào đón khách.

Gần nửa năm nay thân hình gầy gò của Vu Cố trông nhìn cứng rắn hơn một chút, trong nụ cười ôn hòa vẫn có thể nhìn ra vài câu chuyện thâm trầm.

"Tôi muốn mua một bó hoa". Người đàn ông trong tay cầm cặp, sống mũi đeo một cặp kính gọng đen, nghiêm nghị nở nụ cười.

"Anh muốn loại hoa gì?" Vu Cố không một tiếng động đánh giá người nọ một phen, hơi di chuyển người để người đàn ông có thể nhìn thấy đầy đủ các loại hoa trong cửa hàng.


"Tôi không biết nhiều về hoa". Người đàn ông giải thích: "Ừm, tôi đã làm một việc ngu ngốc khiến người yêu của tôi tức giận, và tôi muốn xin lỗi em ấy".

Vu Cố giật mình, cũng hiểu rõ ý của người đàn ông này.

"Này là hoa phong tín tử*". Vu Cố chỉ vào nhụy hoa màu hồng nhạt trong bình hoa phía trước: "Ý nghĩa của hoa có nghĩa là xin lỗi, xin lỗi một người nào đó".

*Phong tín tử

"Anh thấy thế nào?" Vu Cố mỉm cười hỏi người nọ.

"Ừ". Người đàn ông gật đầu.

Vu Cố lại tiếp tục mở miệng: "Nếu là người yêu của anh, tôi nghĩ là anh nên thêm vài bông hồng, như vậy người ấy sẽ thích hơn".

"Được, vậy còn những cái khác, cậu thêm một ít gì là được".

"Được, anh chờ một lát, tôi bó lại cho anh". Vu Cố chọn mấy cành phong tín tử đang nở rộ, lại chọn mấy một ít hoa hồng đỏ và hoa bách hợp bó thành hình hoa, rồi thêm mấy bông hoa trời sao* làm điểm nhấn, cẩn thận bó lại, cắt từng cái gai nhọn trên bông hồng.


*Là mấy cái hoa nho nhỏ hoa thêm thắt trong bó hoa á, mình cũng chẳng biết nó tên gì =)))

Động tác trên tay Vu Cố đã không còn vụng về như lúc đầu mà rất thành thạo, cách bố trí hoa lá cũng được hoàn thiện rất tốt. Có điều việc xử lý hoa cũng không hề đơn giản, đến bây giờ trên tay Vu Cố vẫn có thể nhìn thấy rõ những vết sẹo lúc trước khi mới tập tành bó hoa. Bị chảy máu do gai đâm đối với Vu Cố là chuyện xảy ra thường xuyên.

Một lúc sau, Vu Cố đưa bó hoa cho người đàn ông.

"Bao nhiêu". Người đàn ông lấy ví ra hỏi.

"Tổng cộng bảy mươi hai tệ".

Vu Cố nhận tờ một trăm tệ mà đối phương đưa qua.

"Thưa anh, tôi tặng anh thêm hai bông hoa hướng dương nữa". Vu Cố rút hai bông hoa hướng dương từ trong bình của quầy thu ngân, cùng với số tiền thừa đưa cho người đàn ông.


Người đàn ông cầm hoa nhưng không đi.

Vu Cố do dự một lúc, sau đó nói: "Anh còn cần cái gì nữa không?"

Người đàn ông lắc đầu, đặt bó hoa tươi trên tay lên quầy thu ngân: "Cái này dành cho cậu".

Vu Cố giật mình.

"Đây là do một người đàn ông khác muốn đưa cho cậu, nhân tiện muốn nói với cậu một tiếng xin lỗi".

Tim Vu Cố đập mạnh, cậu còn chưa kịp định thần thì người đàn ông vừa rồi đã không thấy đâu, mà bó hoa tươi vẫn lặng lẽ nằm trên quầy thu ngân.

Đột nhiên, một khuôn mặt vừa quen thuộc vừa khiến anh sợ hãi xuất hiện trong tâm trí. Gần như cùng lúc đó, Vu Cố dường như đã nhìn thấy cái gì đó, cái khiến người ta tức giận, vung tay hất bó hoa văng xuống đất, bông hoa rơi xuống tứ tung.

Cơ thể Vu Cố bắt đầu phát run, sắc mặt vừa rồi coi như còn có chút khí sắc ngay lập tức trắng bệch.
Bên ngoài cửa hàng hoa, đường bên kia, trong một chiếc xe xa hoa, Tần Cao Dương ngơ ngác chăm chú nhìn Vu Cố qua khung cửa sổ hé mở trong cửa hàng hoa, trong tay còn đang cầm hai bông hoa hướng dương trợ lý mới đưa cho hắn, là hai bông VU Cố tặng.

Sau hai tháng tìm kiếm, cuối cùng hắn cũng tìm được Vu Cố.

Vu Cố không đi đâu xa, mà định cư ở một thị trấn nhỏ cách Dung Thành mấy trăm km, có lẽ vì tin rằng nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.

Nhìn thấy động tác hất tung hoa của Vu Cố, đôi mắt Tần Cao Dương tối sầm lại, không giấu được vẻ mất mát.

"Ông chủ, muốn vào xem một chút không?"Trợ lý Đào ngồi ở ghế lái, nhìn Tần Cao Dương qua kính chiếu hậu.

Tần Cao Dương không nói gì, một lát sau mở cửa xe.

Vu Cố thất thần đứng sau quầy thu ngân, không để ý đến Tần Cao Dương đang bước vào. Trong đôi mắt cúi xuống của Vu Cố, đập vào là một đôi giày da bóng.
Tần Cao Dương, nhặt từng cành từng cành vào trong lòng bàn tay.

"Vu Cố". Tần Cao Dương đứng dậy, nhìn Vu Cố.

Vu Cố chỉ vừa mới nghĩ đến người này, nhưng không ngờ người này lại xuất hiện tận mắt.

"Sao lại nổi giận với hoa". Trên mặt Tần Cao Dương nở nụ cười, đặt những cành hoa ở trước mặt Vu Cố, giọng nói với vẻ dịu dàng kiềm chế.

"Tôi đến đón em về nhà". Tần Cao Dương vòng qua quầy thu ngân, giống như người không có chuyện gì muốn nắm tay Vu Cố.

Ngay khi sắp chạm vào Vu Cố, Vu Cố lùi lại về sau như bị điện giật, Tần Cao Dương cũng bị hắn đẩy mạnh ra.

"Tôi không muốn trở về! Đó không phải nhà tôi!" Vẻ ôn hòa của Vu Cố vừa rồi biến mất không dấu vết, sự hoảng sợ chiếm toàn bộ khuôn mặt anh.

Tần Cao Dương ổn định thân hình, không dám dễ dàng lại gần Vu Cố, sợ kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến anh: "Vu Cố, theo tôi về đi".
"Em có biết tôi tìm em bao lâu rồi không?"

"Trở về với tôi, cái gì tôi cũng không quan tâm nữa, chuyện trước kia chúng ta như chưa từng xảy ra, em lừa tôi, phản bội tôi, tôi sẽ không để ý đến".

"Chỉ cần ngoan ngoãn cùng tôi trở về".

Lời nói của Tần Cao Dương rất gấp gáp, hắn rất nhớ Vu Cố, khoảnh khắc một lần nữa nhìn thấy Vu Cố, hắn hận không thể chạy vọt vào ôm lấy Vu Cố, hung hăng xâm chiếm anh, không co anh bất kỳ cơ hội chạy thoát nào.

"Quay về?" Vu Cố tựa như nghe được một chuyện cười hết sức, trên mặt vừa rồi còn sợ hãi hiện lên một tia giễu cợt: "Tần Cao Dương, nếu muốn anh có thể gϊếŧ chết tôi! Chứ đừng mong tôi quay về với anh".

"Trở về cuộc sống không bằng một con chó, con lợn! Bị anh đùa bỡn, lúc vui vẻ thì thưởng một quả táo ngọt, lúc không vui thì hành hạ tôi đến chết đi sống lại!"
Hai mắt Vu Cố đỏ ngầu vô cùng quyết tuyệt, hận ý đối với Tần Cao Dương thật sự không kìm được.

Không phải Vu Cố không nghĩ đến sẽ bị Tần Cao Dương tìm được, chỉ là không ngờ cuộc
sống an ổn như vậy lại ngắn ngủi như vậy....

"...." Tần Cao Dương cảm thấy cổ họng như bị kim chích, hắn biết, biết Vu Cố hận hắn, nhưng khi hắn tự mình đối mắt với hận ý thâm trầm như vậy, trái tim của hắn đau nhói từng cơn.

"Vu Cố, em đừng như vậy nữa được không?"

"Em yên tâm sau này tôi sẽ không bao giờ khóa em lại nữa".

Tần Cao Dương cố gắng hết sức để nặn nụ cười trên mặt, cũng không dám nói chuyện quá lớn tiếng với Vu Cố, hắn không thể đánh mất đi Vu Cố.

Trong khoảng thời gian không có Vu Cố, cuộc sống của hắn là một mớ hỗn độn.

"Anh không cảm thấy mình rất nực cười à?" Vu Cố vẫn giữ khoảng cách với Tần Cao Dương: "Tôi còn có thể tin anh à? Tôi còn dám tin anh à!"
"Cút đi!" Vu Cố chỉ ra cửa.

Tần Cao Dương nghe Vu Cố bảo hắn cút, thần kinh nội tâm nhạy bén bị kích động.

Ngoại trừ ông cụ Tần, nào đã có ai dám nói chuyện với hắn như vậy.

Tần Cao Dương tự nhận mình đã rất kiềm chế tính khí của mình với Vu Cố, nhưng Vu Cố thật sự không biết giới hạn!

Hôm nay dù thế nào đi nữa hắn cũng phải đưa Vu Cố trở về, hắn sợ mất đi Vu Cố một lần nữa.

"Vu Cố, trước tiên em bình tĩnh đã".Tần Cao Dương tiến lên, làm bộ muốn ôm anh.

Vu Cố gần như là phản xạ có điều kiện, tiện tay nắm lấy một nắm hoa phía sau, vung vẩy ném về phía Tần Cao Dương.

Tần Cao Dương không kịp né, trên mặt bị cành hóa quệt qua.

Cảm giác vết cắt và ngứa ran đồng thời hội tụ trên khuôn mặt của Tần Cao Dương. Máu chảy ra từ vết da bị cắt với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Vài vệt đỏ tươi chảy trên mặt Tần Cao Dương, màu đỏ như máu, phảng phất như hòa quyện với bông hồng trong tay Vu Cố.

Tần Cao Dương lau khuôn mặt vừa ướt vừa nóng, nhìn máu thấm nửa tay.

Vu Cố thấy hắn chảy nhiều máu thì càng sợ hãi hơn, ném "hung khí" trong tay sang một bên, từ từ ngồi xuống cuộn mình lại, run rẩy không kiềm chế được, làm ra tư thế phòng vệ.

Anh... Sợ Tần Cao Dương tức giận, sợ Tần Cao Dương động thủ, bởi vì anh làm Tần Cao Dương bị thương...

Rõ ràng đã rời khỏi người này lâu như vậy rồi, nhưng có một số thứ cố định trong nội tâm rất khó để thay đổi, rất khó...

Tần Cao Dương nhìn tư thế phòng vệ của Vu Cố đâm thật sâu, tim hắn càng đau, đau hơn khuôn mặt bị thương gấp trăm lần.

"Vu Cố".Tần Cao Dương đột nhiên ôm lấy Vu Cố: "Đừng sợ, được không?"
Trong lòng Tần Cao Dương có chút tư vị không nói nên lời, hắn bỗng nhiên nhớ đến lời Tần Húc nói: "Tất cả lựa chọn đều là quyết định của anh ta".

"Anh ta thích anh như vậy, nhưng anh đáp lại anh ta như thế nào!"

"Đừng đụng đến tôi!" Vu Cố lại đẩy Tần Cao Dương ra, đến gần Tần Cao Dương chỉ khiến anh sợ hãi.

Vu Cố chạy ra cửa của hàng hoa, cố gắng chạy trốn.

Nhưng lúc này ở cửa đột nhiên xuất hiện vài gã đàn ông cao lớn, chặn đường Vu Cố.

Đằng trước là vệ sĩ của Tần Cao Dương, đằng sau là Tần Cao Dương.

Chợt nhiên Vu Cố nhận ra rằng mình thật sự không thể trốn thoát.

"Vu Cố, ngoan ngoãn một chút về nhà với tôi, từ nay về sau tôi sẽ đối xử tốt với em".

"Không bắt nạt, cũng không khóa em".

"Cái gì cũng nghe lời em, được chứ?"

Đời này Tần Cao Dương chưa bao giờ nghĩ rằng, sẽ có một ngày mình gấp gáp hèn mọn như vậy. Nhưng cho dù giọng điệu của Tần Cao Dương có khẩn thiết đến đâu, Vu Cố cũng không nghe thấy. Vu Cố quay đầu lại cười cười với Tần Cao Dương, cười như khiêu khích, lại giống như sống chết không sợ.
Lời nào cũng không nói, đột nhiên Tần Cao Dương cảm thấy không lành.

"Vu Cố!"

Ngay khi Tần Cao Dương thốt lên một tiếng này, Vu Cố đã không chút do dự lao thẳng vào phía bức tường trắng như tuyết của cửa hàng hoa.

Rốt cuộc cũng quá muộn, Tần Cao Dương không thể ngăn cản tất cả chuyện này, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn vết máu của Vu Cố bắn tung tóe trên tường, đột ngột lại quỷ dị.

Trên trán Vu Cố để lại một vết rách lớn, máu chảy không ngừng, ngất ngay tại chỗ. Tần Cao Dương nổi điên ôm lấy người, ôm lấy Vu Cố cả người đầy máu.

"Nhanh, đến bệnh viện! Đến bệnh viện nhanh lên!" Tần Cao Dương làm sao còn nghĩ được gì nữa, hai chân hắn mềm nhũn đến mức gần như không đứng dậy nổi.

Vu Cố được người dùng xe đẩy vào phòng phẫu thuật.

Tần Cao Dương cúi đầu nhìn vết máu trên quần áo mình, mùi máu tanh nồng nặc, tất cả đều là của Vu Cố.
Rõ ràng hắn vừa mới tìm được Vu Cố, mới nói được vài lời với anh, Vu Cố cứ như vậy

Tần Cao Dương tự hỏi không biết vì sao đến tột cùng Vu Cố lại chán ghét hắn như thế...

Vu Cố không giải thích vì sao, vì sao anh lại ghét hắn...

Sau hai tiếng phẫu thuật, Vu Cố được người đẩy ra ngoài, vẫn còn đang hôn mê.

Bác sĩ khâu cho anh vài mũi quấn mấy vòng băng gạc lên đầu.

"Bệnh nhân bị chấn động não vừa phải, phải ở lại bệnh viện theo dõi một thời gian".

Nghe xong lời bác sĩ, Tần Cao Dương lập tức yêu cầu trợ lý đi làm thủ tục nhập việc cho Vu Cố.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện