Thời kỳ phát tình của Lộ Tinh chắc hẳn là nằm trong hai ngày nay, Phó Thâm cũng không dám đến công ty, chuyên tâm ở nhà chơi với Lộ Tinh. Lộ Tinh rất dính lấy anh, giống y như một con đười ươi bất cứ lúc nào cũng có thể treo trên người anh. Phó Thâm muốn học tập trước một chút "tri thức" còn phải chờ đến Lộ Tinh ngủ mới được.
Phó Thâm cầm điện thoại vào phòng tắm, nghĩ trái nghĩ phải liền gọi điện cho Nghiêm Đào
Điện thoại được kết nối, đầu bên kia ồn ào giễu cợt một hồi, tâm tư gì đó của Phó Thâm muốn trực tiếp cúp máy.
Nghiêm Đào hỏi rõ ý định gọi điện thoại cho hắn của Phó Thâm, con mẹ nó muốn cười đến điên luôn rồi, không nghĩ tới Phó Thâm hỏi kinh nghiệm của anh.
Suy nghĩ của Phó Thâm rất đơn giản, chỉ cần không làm cho Lộ Tinh khó chịu là được.
"Phó Thâm ơi là Phó Thâm, không thể tưởng tượng được cậu cũng có ngày hôm nay, ha ha ha ha!!" Nghiêm Đào bỏ lại tiểu minh tinh vừa mới hẹn tới, tìm một chỗ yên tĩnh, chuyên tâm nói chuyện với Phó Thâm, cười đến đau cả eo.
" Mẹ nó bỏ đi, đầu tôi bị cửa kẹp mới đi gọi điện cho anh." Phó Thâm cảm thấy não mình thật sự bị úng nước rồi.
"Đừng đừng đừng cúp!." Nghiêm đào vội vàng dừng lại " Tôi không phải là bạn bè tốt của cậu sao, dạy cậu là chuyện nên làm mà."
Nghiêm Đào bình tĩnh cố gắng thu lại ý cười trê mặt, nhưng giọng nói vẫn như cũ không có tí đứng đắn nào, " Cậu so với lão Tần sẽ thương hoa tiếc ngọc hơn nhiều."
"......" Phó Thâm hối hận khi không trực tiếp cúp điện thoại.
" Được rồi được rồi, trò đùa đến đây là kết thúc!" Nghiêm đào nói kết thúc liền kết thúc, " Cậu tìm anh chính là tìm đúng người rồi!"
" Người anh em này của cậu chính là thân kinh bách chiến* đấy!" Lúc Nghiêm Đào nói những lời này cái giọng điệu rất là kiêu ngạo.
*Thân trải qua trăm trận đánh
" Nhưng mà cái gì ấy nhỉ.., người cá với người bình thường có giống nhau không?" Nghiêm Đào lẩm bẩm.
"Lần đầu tiên của người cá cũng giống người bình thường." Phó Thâm trả lời vấn đề này của hắn, tốt xấu gì anh cũng từng nghiên cứu qua tư liệu.
______________________________
Hai giờ sau, rốt cuộc Phó Thâm mới từ phòng tắm ra. Ngay cả anh cũng không thể tin tưởng được, thế mà còn đứng nghe Nghiêm Đào lảm nhảm những hai giờ.
Nhưng cũng không phải là thực sự vô nghĩa.
Trở lại bên giường, trước tiên Phó Thâm kiểm tra nhiệt độ cơ thể của Lộ Tinh sau đó là màu sắc vây đuôi, tất cả vẫn đang bình thường. Lộ Tinh đang rúc ở trong chăn vẫn là một bộ dáng an an ổn ổn.
Phó Thâm an tâm nằm xuống chuẩn bị ngủ, đáng tiếc vừa rồi Nghiêm Đào vừa rồi mới dạy anh một khóa, đầu óc tựa như không có cảm giác vắng vẻ gì nhưng lại không ngừng tuôn ra mấy hình ảnh không hợp với trẻ con. Phó Thâm hít sâu một hơi nhắm mắt lại, cũng không biết lăn lộn bao lâu mới gian nan đi vào giấc ngủ.
Mặt biển rộng lớn, một bầu trời nước, bầu trời xanh phản chiếu trên mặt biển, trời nước xanh một màu. Xen lẫn mùi mặn nhạt của gió biển lay động vạt áo, thổi vào mặt hơi lạnh.
Trên bờ cát, Phó Thâm đối mặt với biển rộng ánh mắt dừng ở chỗ biển nông gần đó, vẻ mặt chuyên chú. Ánh mắt anh nhìn vào một chỗ, một người cá nhỏ đang vỗ vây đuôi nhấc lên mấy cụm bọt nước nhỏ, thỉnh thoảng lặn vào đáy biển tìm ra mấy cái vỏ sò xinh đẹp cầm lên trên tay, nhìn anh mà khoe.
Phó Thâm ra hiệu khen ngợi cậu, thiếu niên nâng cái đuôi cá màu lam phấn ở vỗ nhịp vui vẻ trên mặt biển.
Ánh mắt Phó Thâm đi theo thiếu niên cậu từ biển cạn đến gần, dừng lại chỗ của đối phương trong gang tấc hai tay chắp lại đưa ra cho Phó Thâm.
Hẳn là vỏ sò nhặt được ở trong biển, Phó Thâm phỏng đoán, cả người ngồi xổm mở lòng bàn tay ra. Thiếu niên nhìn anh cười, vật cất giấu trong tay rơi vào lòng bàn tay Phó Thâm. Rất nhẹ, còn mang theo ẩm ướt.
Phó Thâm tập trung nhìn vào, thế mà lại là một đóa hoa cúc màu hồng nhạt nhỏ nụ hoa mở rộng.
Thiếu niên trong nước thu lại đuôi cá màu lam phấn, thay vào đó là đôi chân thon dài trắng nõn...
Thiếu niên đứng lên bước đến gần Phó Thâm, ôm lấy cổ anh nhón mũi chân lên hôn anh một cái. Thân thể thiếu niên nóng lên, không giống nhu vừa bước từ trong nước ra, cậu dán vào Phó Thâm nhiệt độ cơ thể nóng rực như muốn đốt luôn cả anh, ôm nhau hôn môi.
Khiđang tình nồng ý đậm, gió biển đột nhiên thay đổi mạnh mẽ mặt biển tĩnh lặng bị phá vỡ, sóng lớn ngập trời khiến Phó Thâm không kịp phản ứng, ập về phía bọn họ. Bị cuốn vào trong biển, nước biển cuồn cuộn làm cho tầm mắt Phó Thâm hỗn độn, thân thể cũng trở nên đặc biệt cồng kềnh, Lộ Tinh ở trong lồng ngực anh đã không còn thấy đâu nữa. Phó Thâm liều mạng bơi, lại bị sóng biển cuốn vào chỗ sâu hơn.
Cảm giác hít thở không thông giống như một tảng đá đè lên ngực anh, anh giãy giụa một lúc rồi lại bất lực...
Phó Thâm bừng tỉnh, bị mồ hôi lạnh thấm ướt lộ ra một chút lạnh lẽo, nhưng cái loại cảm giác bị đè nặng vẫn không biến mất.
Phó Thâm xốc chăn trước người lên nhìn thì thấy hơn nửa thân thể của Lộ