Edit: Đậu
"A, há miệng to ra một chút." Một tay Phó Trạch đỡ lấy cằm Lộ Tinh, một tay cầm dụng cụ kiểm tra.
Lộ Tinh đối với yêu cầu của người đàn ông có nét giống Phó Thâm thì vẫn rất phối hợp, thông qua tròng kính bên cạnh mắt kính của Phó Trạch. Cậu có thể thấy được bộ dáng hiện tại của mình, tựa như con tinh tinh há mồm gào thét trong TV.
Côn cụ lạnh lẽo xâm nhập vào cổ họng, Lộ Tinh khó chịu đến buồn nôn. Nước mắt sinh lí rơi thẳng xuống đất, biến thành những hạt trân châu.
Cả nhà đều đang vaay quanh, Lộ Tinh lúng túng đến mức không biết phải làm sao.
Ánh mắt Phó Trạch chuyên chú kiểm tra sơ qua một phen, rồi rút công cụ ra.
Lộ Tinh lập tức chạy vọt vào trong nhà vệ sinh ngồi xổm xuống bồn cầu cả miệng nôn ra toàn nước chua.
Phó Thâm đã chuẩn bị từ sớm, vừa đút nước vừa đút cho cậu tí kẹo để giảm bớt sợ khó chịu của Lộ Tinh.
Hai người đi ra từ phòng vệ sinh, ánh mắt của hai vợ chồng già đặc biệt quan tâm, đặc biệt là vẻ mặt khẩn trương của bà nội Phó.
"Tình huống không có chuyển biến xấu, xem như là khởi đầu rất tốt trước đi điều trị." Phó Trạch lấy cây bút trước ngực xuống, lưu loát ghi lại tình trạng của Lộ Tinh vào sổ lưu trữ.
"Tuần sau anh sẽ đi Dung Y nhận chức, đến lúc đó thì bắt đầu hệ thống trị liệu."
Lời của Phó Trạch như cho Phó Thâm một viên thuốc trấn an.
Lộ Tinh trốn sau lưng Phó Thâm, thò nữa cái đầu ra nhìn lén Phó Trạch. Cậu rất mẫn cảm với bác sĩ, Phó Trạch tuy chưa tiêm cho cậu nhưng nhìn qua thì hình như tiêm cũng rất giỏi.
"Em rất sợ anh?" Phó Trạch cúi người tới gần Lộ Tinh đứng sau lưng Phó Thâm.
Phó Trạch không phải thương nhân* chính xác mà nói thì anh là học giả**, cho nên anh làm cho người ta có cảm giác tao nhã, như tắm mình trong gió xuân.
*Thương nhân bao gồm tổ chức kinh tế được thành lập hợp pháp, cá nhân hoạt động thương mại một cách độc lập, thường xuyên và có đăng ký kinh doanh
**Học giả có nghĩa là những người chuyên nghiên cứu những điều kỳ lạ hoặc mới mẻ, những người có kiến thức chuyên sâu trong 1 hoặc nhiều lĩnh vực.
( Lời tác giả: Nghiêm Đào: Cái con mẹ nó mà tao nhã mà tắm mình trong gió xuân, rõ ràng chính là cái loại cầm thú! Cầm thú! Ôi hoa cúc của ông đây~ hic )
Lộ Tinh lập tức rụt đầu lại, siết chặt góc áo của Phó Thâm.
Phó trạch cười khẽ, không chọc cậu nữa mà đi chọc Phó Thâm.
Người một nhà ngồi vây quanh trên sô pha tán gẫu, Lộ Tinh nói không được lời nói nên ngồi bên anh nghe nói chuyện. Thỉnh thoảng thò ra hai ngón tay lấy một miếng bánh ngọt vụиɠ ŧяộʍ nhét vào miệng.
Bánh ngọt ở đây rất ngon, Lộ Tinh rất thích.
Mấy năm nay Phó Trạch không trở về, phần lớn câu chuyện chỉ đều hướng về hắn. Mà hắn với Phó Thâm giống nhau, lúc nào cũng bị giục kết hôn. Bây giờ Phó Thâm có đối tượng rồi, áp lực của Phó Trạch càng lớn hơn nữa.
"Cháu là anh trai mà cũng không biết làm gương tốt à, bây giờ tiểu Thâm đi trươc cháu rồi đó."
"Đừng có mà cả ngày ru rú ở trong phòng thí nghiệm, cũng nên đi ra ngoài kết bạn nhiều hơn đi."
"Tranh thủ ăn tết mang theo đối tượng về đó."
Ông cụ Phó cứ ngươi một câu ta một câu, hắn làm sao mà chống đỡ được. Đành xin giúp đỡ nhìn về phía Phó Thâm, sau đó thì hắn thấy được vẻ mặt của Phó Thâm là vui sướng khi người gặp họa.
"......" Oke. Anh em ruột.
Phó Trạch chính là trung tâm của nơi trút thù hận, thế cho nên không ai chú ý tới gương mặt cùng hai tai của Lộ Tinh đỏ ửng.
Lộ Tinh vừa mới nuốt xuống một miếng bánh ngọt, tim bỗng nhiên đập nhanh. Nhiệt độ cơ thể cũng tăng lên.
Cả người Lộ Tinh cứng đờ không dám động, cảm giác khô nóng lan từ tim cho đến cả người, giống như là muốn đem cậu hòa tan.
Nóng. Lộ Tinh mò mẫm nút áo, cởi hai cái mà vẫn hông xi nhê gì. Thật muốn ôm Phó Thâm, trong đầu Lộ Tinh bây giờ lúc nào cũng quanh quẩn mấy chữ này, nhưng cậu không dám nhúc nhích không thể thất lễ trước mặt người nhà Phó Thâm.
Lộ Tinh giống như một con chó nhỏ, đầu dán lên quần áo của Phó Thâm muốn ngửi mùi của anh. Mùi của Phó Thâm khiến cậu yên tâm hơn, giống như là có thể lấp đầy cõi lòng trống rỗng của cậu. Nhưng làm như vậy cũng chỉ như muối bỏ biển, thời gian càng lâu khát cầu càng nhiều.
Rất nhanh thì Phó Thâm phát hiện điểm không thích hợp.
Hốc mắt ướŧ áŧ cùng với hai má đỏ ửng rõ ràng chính là động tình. Lộ Tinh tủi thân nhìn Phó Thâm như một đứa trẻ, cậu rất khó chịu, hận không thể lập tức đem Phó Thâm khảm vào trong người cậu.
Phó Thâm bất động thanh sắc, đem áo khoác của mình trùm lên đầu Lộ Tinh trùm cậu lại.
Lộ Tinh nắm lấy tay Phó Thâm, bàn tay lạnh của Phó Thâm có thể giảm ớt sự khô nnsg trong thân thể cậu. Lộ Tinh đem tay Phó Thâm nhét qua một lớp quần áo nhét vào trong cái bụng mềm nhũn của cậu.
Cảm xúc mềm mại bóng loáng, làm cho lỗ chân lông của cả người Phó Thâm co rụt. Lộ Tinh ôm cánh tay Phó Thâm, ôm rất chặt. Hô hấp cũng càng ngày càng nặng.
Phó Thâm biết cứ tiếp tục như vậy thì không ổn, anh phải lập tức dẫn Lộ Tinh rời đi. Bây giờ Lộ Tinh hơn phân nửa là đến kỳ phát tình.
"Nhịn thêm một chút." Phó Thâm dán sát vào bên tai Lộ Tinh nhỏ giọng nói.
Bộ dạng đáng thương của Lộ Tinh khiến anh rất đau lòng, muốn nhanh chóng giúp cậu giải tỏa.
Bịa một cái lý do, Phó Thâm kéo Lộ Tinh rời đi trước.
Lộ Tinh bị Phó Thâm dùng dây an toàn thắt lại, cảnh tượng bên ngoài cửa sổ cũng không ngăn cản được tìиɦ ɖu͙ƈ trong lòng cậu.
Cậu chỉ muốn ôm lấy Phó Thâm, được anh hôn môi và vuốt ve. Nhưng sợi dây đã ngăn cản động tác của cậu , làm cho cậu không cách nào đến gần.
Lộ Tinh bực bội kéo dây an toàn, ý đồ muốn chui lên trên người Phó Thâm, nhưng thử mấy lần cũng hông có kết quả.
Lộ Tinh gấp đến muốn khóc, cậu khó chịu quá. Dục hỏa đốt người quả thực khó chịu đến muốn chết.
Trong miệng Lộ Tinh phát ra tiếng khóc khàn khàn đứt quãng, làm cho Phó Thâm căn bản không có biện pháp chuyên tâm lái xe.
Áo khoác của Phó Thâm vẫn còn phủ trên đầu Lộ Tinh, cậu ngửi mùi hương của anh tìиɦ ɖu͙ƈ bị phóng đại càng thêm mất khống chế. Cậu cuộn tròn mình lại, đem cả người mình vùi trong áo khoác của Phó Thâm tìm cảm giác an toàn, đè nén nội tâm trống rỗng.
Phó Thâm bị tiếng khóc bất lực của Lộ Tinh làm loạn cả lên, cảm giác này khiến cho thú tính trong lòng anh lại bộc phát. Kỳ phát tình lần này của Lộ Tinh so với lần đầu tiên càng thêm mãnh liệt hơn, lần đầu tiên thì Lộ Tinh chỉ trở nên dính người, lúc này đây thì lại trực tiếp viết hai chữ tìиɦ ɖu͙ƈ ở trên mặt.
Từ trúc cư về đến Phó Trạch những hai giờ đồng hồ, chỉ sợ Lộ Tinh không thể kiên trì đến lúc đó. Mỗi một giây thôi đối vsoiw cậu đều là giày vò.
Phó Thâm dừng xe ở một chỗ ngõ hẻo lánh, nơi này có ít người qua lại.
Phó Thâm cởi dây an toàn ra cho Lộ Tinh rồi ôm cậu ra hàng ghế sau. May mà hôm nay Phó Thâm đi SUV, có đủ không gian làm việc.
Lộ Tinh giống như là bắt được rơm cứu mạng, ôm