Edit: Đậu
Du thuyền lúc này đã rời khỏi bờ, cách bờ biển 30 hải lí. Bây giờ Phó Thâm muốn xuống thuyền là không có khả năng.
Phó Thâm nôn nóng chờ đợi vệ sĩ đem thuyền tới đây đón anh, trong đầu lần lượt suy đoán Lộ Tinh sẽ đi đâu.
Ngoại trừ Phó trạch thì chỗ nào Lộ Tinh cũng không biết, em ấy có thể đi đâu! Phó Thâm đấm một quyền vào hàng rào của boong tàu, phát ra tiếng run rẩy nặng nề.
Lần thứ hai Phó Thm lại gọi cho quản gia tìm tất cả mọi chỗ có nước trong nhà, ngay cả cống rãnh cũng không bỏ qua.
Không có, vẫn không có, quản gia đã đem người lật tung cái Phó trạch lên vẫn không có. Phó trạch cùng camera theo dõi của tiểu khu đều không chụp được bóng dáng Lộ Tinh rời đi, anh tuyệt đối không tin tưởng là Lộ Tinh sẽ đột nhiên biến mất.
Lúc Phó Thâm chạy về Phó trạch đã là đêm khuya, vốn nên đêm khuya tĩnh lặng nhưng trong Phó trạch lại không một phút nào yên tĩnh nổi.
"Hôm nay ai đã vào nhà?" Quanh người Phó Thâm đều là lửa giận, ngoài trừ quản gia thì không ai dám đến gần anh.
"Nhân viên phụ trách mua sắm đã đến, nhưng camera dám sát thấy bọn họ cũng chưa từng lên tầng 2. Cũng chưa từng vào phòng của tiểu thiếu gia." Quản gia cũng rất sốt ruột, trên người đều là mồ hôi lạnh.
Vật tư hàng ngày của Phó Trạch đều giao cho công ty mua sắm chuyên môn làm, vì để dảm bảo chất lượng đồ ăn nên mỗi ngày đều phải đưa.
"Cho tôi nhìn lại camera dám sát."
Quản gia vội vàng tua đến khoảng thời gian đó.
"Lập tức liên hệ với công ty, xác nhận thân phận hai người này. Camera có góc chết." Phó Thâm lại bảo quản gia chỉnh đến camera của bãi đỗ xe, thì thấy hai nhân viên kia mang thùng đựng thức ăn lên xe.
Cái thùng kia muốn bỏ Lộ Tinh vào cũng đủ rồi, Phó Thâm càng thêm khẳng định là Lộ Tinh bị hai tên kia mang đi.
"Thiếu gia! Công ty mua sắm nói hai người đàn ông kia không thể liên lạc được!"
Câu trả lờ của người giúp việc khiến tim mọi người ở đây lạnh một nửa.
Bây giờ Lộ Tinh nhất định rất sợ hãi, có phải đang khóc hay không, có phải đang tìm anh hay không. Trong đầu Phó Thâm đều là hình ảnh của Lộ Tinh bị người ta bắt nạt, máu trong người như muốn bốc lên.
Tung tích của chiếc xe mua sắm rất nhanh đã điều tra được, là đi đến một sòng bạc ngầm ở phía Bắc Dung Thành.
Phó Thâm không chút do dự dẫn người đi về phía đó.
"Phó thiếu! Cơn gió nào thổi ngài đến đây?" Ông chủ sòng bạc nhận được điện thoại của Phó Thâm, giọng nói đầy khách khí sợ chọc vị đại gia này không vui.
Phó gia Dung Thành tuy nổi danh là dòng dõi thư hương, nhưng tuyệt đối không phải là quả đào mềm mặc người ta nắm giữ.
Trên xe Phó Thâm nhìn cảnh đêm rực rỡ ánh đèn neon của Dung Thành, ánh mắt thâm trầm đến cực hạn.
"Lão Hải, giúp tôi tìm hai người, chắc hẳn là bây giờ đang ở trong sòng bạc của ông. Tìm được lập tức khống chế."
"Là hai người nào? Tôi sắp xếp ngay."
Phó Thâm gửi hình ảnh hai người trên mang hình cho ông chủ sòng bạc, không kiên nhẫn nhìn đồng hồ, bốn giờ sáng. Lộ Tinh rụt vào trong góc khóc, em ấy sợ tối, lại càng sợ khi không tìm thấy mình. Phó Thâm chỉ là nghĩ như vậy thôi mà trái tim đập nhanh từng trận.
Phó Thâm nhìn chằm chằm đồng hồ qua đi từng vong rồi từng vòng, thì sòng bạc bên kia đã có tn tức đến nói là đã bắt được người.
Ông chủ đã sớm phái người đón tiếp Phó Thâm ở phía sau sòng bạc, một đống vệ sĩ cứ như vậy đi vào từ phía cửa chính chắc chắn sẽ loạn.
Trong phòng kín bên trong sòng bạc, hai người đàn ông giống như lợn chết bị trói trên ghế. Trên tường đối diện che đầy dụng cụ tra tấn người.
Đây là phòng dành riêng chuyên môn dùng để giáo huấn những con bạc nghèo khổ nợ nần cờ bạc nhưng không trả nổi.
"Lão hải, chúng ta nợ tiền sòng bạc đã trả hết rồi, ngài đây là có ý tứ gì?" Một người bị trói liếm miệng cười với ông chủ, "Có phải anh em chúng tôi làm sai chuyện gì hay không, chọc ngài tức giận?"
"Ngài nói đi, anh em chúng tôi nhất định sẽ sửa." Tư thái* của người nọ hạ xuống cực thấp, đương nhiên là bộ dáng xin tha thứ.
*Dáng vẻ và thái độ
Lão Hải cười lắc ngón trỏ về phía hắn, "Bọn mày không đắc tội với tao, mà là đắc tội với quý nhân khác, tự đi mà giải quyết đi."
Lúc lão Hải nói chuyện, người đi bên cạnh thì thầm vài câu vào tai hắn. Ông ta nghiền nát tàn thuốc lá trên mặt đất vẫn còn nhom nhóm đốm lửa, "Mời vào đi."
Quay đầu lại nhìn về phía kia hai người, "Khách quý đến."
Phó Thâm cầm lấy súng từ trong tay vệ sĩ rồi bước vào, chào hỏi với lão Hải.
"Phó thiếu người ngài muốn." Lão Hải chỉ hai ngươi bên ghế kia, "Giao cho ngài, còn cần gì thì ngài cứ nói là được."
Nói xong hắn mang theo mấy tên sai vặt ra ngoài.
Phó Thâm không nói hai lời, trực tiếp đặt họng súng lên trán một người.
Hai người kia thấy rõ là Phó Thâm đến thì mặt đã sợ tới mức trắng bệch, súng đặt trên trán. Khiến bọn họ tức giận cũng không dám phun ra một chữ.
"Bọn mày mang người đi đâu rồi?" Giọng của Phó Thâm lạnh lùng, ánh mắt càng lạnh lẽo như băng.
"Người nào, tao.. tao không hiểu mày đang nói cái gì?" Người bị súng kề vào đầu cứng nhắc cả ngườ nhưng vẫn còn ngụy biện.
"Không hiểu, vậy tao giúp mày hiểu." Phó Thâm bắn một phát lên đùi người nọ,trong không gian kín mít thoáng chốc đã kêu lên tiếng gào thảm thiết.
Phó Thâm nhìn gương mặt vặn vẹo của hắn thật muốn trực tiếp bắn chết hắn, nhưng vẫn còn chưa hỏi được tung tích của Lộ Tinh. Không thể xúc động.
"Còn mày thì sao? Đã hiều chưa?" Họng súng của Phó Thâm chuyển sang một người khác, mồ hôi lạnh của ngườ nọ đã sớm tuôn như mưa.
Súng trong tay không phải đồ chơi, mà là súng thật đạn thật. Một phát xuyên đầu dễ dàng như chơi.
"Hiểu rồi hiểu rồi! Tôi nói!" Người đàn ông khóc nức nở, đem tung tích của Lộ Tinh một năm một mười nói ra.
Lộ Tinh bị bọn họ bán cho một tên nhà giàu với giá cao, bây giờ đã không còn ở trong sòng bạc.
Hai người này đánh bạc thành nghiện, còn nợ một đống tiền đánh bạc khổng lồ, căn bản còn không ngóc đầu nổi. Một người trong đó ngẫu nhiên nhặt được trân châu của Lộ Tinh bên ngoài Phó trạch, bởi vì nước mắt của người cá được bán với giá cao. Tạm thời lấp được cái lỗ hổng cờ bạc này, kết quả vận may không tốt lại thua càng thảm hơn.
Đòi nợ tới cửa, tuyên bố nếu không trả tiền thì gϊếŧ chết hắn.
Vì thế hắn liền theo dõi cây rụng tiền là Lộ Tinh. Còn tìm đồng bọn tới, thừa dịp Phó Thâm không ở nhà thì bắt cóc Lộ Tinh đi.
"Tiểu mỹ nhân ~ Tiểu mỹ nhân ~" Một gã đàn ông bụng phệ nhìn người cá nhỏ đang hôn mê trong bể thủy tinh thèm đến chảy cả nước miếng. Dán sát vào trong bể cách một lớp thủy tinh mà ý dâm với người cá.
Vừa nghĩ đến lát nữa của thể tận tình thưởng thức tiểu mỹ nhân này, gã liền kích động đến