Edit: Đậu
Qua tiên nữ (1) đốt hết một tia pháo hoa cuối cùng, Ôn Ngôn cầm lấy que thép trong tay An Hỉ, ném vào thùng rác chứa đầy tàn dư của pháo hoa.
(1) Que tiên nữ nó ý chang cái que pháo hoa ở mình đó.
Tiếng pháo hoa nổ tung bốn phương tám hướng truyền đến, tràn ngập mỗi hẻm nhỏ trong ngóc ngách. Phòng trọ cũ nát dưới ánh pháo hoa hiện lên màu sắc khác nhau.
"Anh anh, pháo hoa bắn xong rồi." An Hỉ hưng phấn ôm lấy cánh tay Ôn Ngôn vẫn còn chưa thỏa mãn.
"Về nhà thôi bên ngoài lạnh quá, nếu em thích thì ngày mai anh lại mua tiếp." Ôn Ngôn sửa lại cái mũ thay An Hỉ, không tóc che thì mũ là vật duy nhất giữ ấm của em.
Hai anh em tay lớn tay bé dắt nhau về phòng trọ.
Tết nguyên đán đúng lúc An Hỉ được xuất viện về nhà điều dưỡng, một tuần sau em phải đến bệnh viện để điều trị xuyên xương ( lấy tủy xương ) (2).
(2) Lấy tủy xương : là một phẫu thuật đơn giản, sử dụng kim tiêm để lấy một lượng nhỏ dịch tủy xương, quá trình này không gây hại cho cơ thể, an toàn và có thể nhanh chóng đánh giá chức năng của tủy xương. Khi bạch cầu hoặc tiểu cầu có bất thường, cần phải lấy tủy xương để xét nghiệm, chẩn đoán bệnh máu trắng.
An Hỉ bật bóng đèn mờ ảo trong phòng, không gian chật hẹp trong nháy mắt sáng ngời hẳn lên. Trên bàn gỗ nhỏ ăn cơm, ban ngày anh em hai người đã gói sủi cảo đặt trong nồi hấp, trắng bóng mập mạp nhìn ăn chác cũng không tồi.
Thân thể An Hỉ đã yếu lúc nãy lại còn ở bên ngoài bắn pháo hoa lâu như vậy, bây giờ có cảm giác rất mệt mỏi. Ôn Ngôn bảo em về giường nghỉ ngơi, lát nữa nấu xong sủi cao thì gọi.
Em rất nghe lời của Ôn Ngôn, ngoan ngoãn về giường nằm không lâu sau đã thiếp đi, hô hấp đều đều.
Ôn Ngôn cẩn thận xác định lại An Hỉ không có phản ứng khó chịu gì, rồi mới dám đi làm tiếp việc đang bận trên tay. Tuy rằng chỉ có cậu và An Hỉ cùng nhau ăn tết, nhưng Ôn Ngôn cũng sẽ không làm qua loa.
Canh chân giò heo bốc hơi lên từ nồi hầm, mùi hương tràn ngập toàn bộ bếp. Ôn Ngôn dùng đũa chọc nhẹ chân giò, rồi chỉnh lửa xuống nhỏ nhất.
Nước trong nồi bắt đầu sôi, Ôn Ngôn đem sủi cảo đã gói sẵn bỏ vào nồi. Xong đó bắt đầu làm nước chấm cho sủi cảo, An Hỉ thích ăn cay nên cậu cố ý bỏ thêm một xíu ớt vào.
Sủi cao sôi phồng nổi lên mặt nước, Ôn Ngôn nhanh chóng vớt ra. Động tác thành thạo, một cái sủi cảo nào cũng không vỡ.
Chuẩn bị mọi thứ xong, Ôn Ngôn mới dám đi gọi An hỉ dậy ăn cơm.
Thiếu niên mười hai tuổi, so với ngoại hình bạn bè cùng lứa còn nhỏ gầy hơn. Trên người cũng thiếu đi sức sống mà tuổi này nên có, bệnh tật quấn thân còn có thể tốt thế nào?
"Còn nhsow đồng xu chúng ta đã bỏ vào ban ngày không?" Trước khi ăn sủi cảo Ôn Ngôn nhắc nhở, "Đêm nay ai ăn được, sẽ được may mắn cả năm."
An Hỉ thích nhất là sủi cảo Ôn Ngôn làm, cho dù là khoảng thời gian em bị bệnh tra tấn đau đớn nhất, nhưng vẫn luôn tâm tâm niệm niệm sủi cảo anh làm. Có hương vị của anh trai, hoặc là nói đó là hương vị của nhà, làm em có cảm giác an toàn.
"Vậy em hy vọng anh có thể ăn được." An Hỉ nhếch miệng cười, "Hy vọng anh trai em vĩnh viễn sẽ không sinh bệnh, sẽ không giống như em."
Mũi Ôn Ngôn đột nhiên trở nên chua xót, cậu cái gì cũng không nói chỉ múc sủi cảo vào bát cậu, nhưng tay lại không ngừng phát run.
"Nhanh ăn đi,lạnh thì không ăn được nữa đâu, xem trong chúng ta ai có thể ăn được đồng xu nào." Ôn Ngôn nỗ lực điều chỉnh cảm xúc của mình.
"Em ăn được rồi!" Lúc An Hỉ ăn đến cái sủi cảo thứ 3, em cắn được cái gì làm ê hết cả răng. Lấy ra thì thấy, là một đồng xu được rửa sạch đến bóng loáng.
"Tốt quá." Ôn Ngôn sờ sờ đầu An Hỉ, "Đây chính là may mắn cả năm."
"Năm nay tiểu Hỉ nhất định sẽ khỏi hẳn ." Đôi mắt Ôn Ngôn cười thành hình lưỡi liềm, "Chờ em khỏe, anh sẽ mang em đi công viên giải trí."
"Được ạ được ạ." Rốt cuộc thì An Hỉ vẫn chỉ là một đứa trẻ, đối với công viên giải trí không kháng cự chút nào.
"Anh anh, em còn muốn ăn sủi cảo." An Hỉ đưa cái bát trống cho Ôn Ngôn xem.
"Trong nồi vẫn còn, để anh đi lấy thêm cho em."
Ôn Ngôn vừa mới bước vào bếp, thì ngoài cửa phòng trọ có người gõ.
An Hỉ đứng lên đi mở cửa.
Tần Húc đứng bên ngoài và An Hỉ đứng bên trong đều nhìn đối phương sửng sốt, trong lòng đều nghĩ thầm " người lạ".
"Tiểu Hỉ, ai ở người vậy?" Ôn Ngôn ở trong bếp hỏi.
"Không biết!" An Hỉ trả lời đúng sự thật.
"Là tôi." Tần Húc mở miệng.
Ôn Ngôn đột nhiên từ phòng bếp chạy ra, thấy rõ người đến quả nhiên là Tần Húc.
"Tần thiếu...." Ôn Ngôn hoàn toàn không nghĩ đến đêm giao thừa mà Tần Húc không ở nhà ăn cơm đoàn viên với gia đình, ngược lại là đến tìm mình.
"Có thể vào không?" Tần Húc mặc áo khoác màu đen cả người đều là hơi lạnh, phong trần mệt mỏi.
An Hỉ với Ôn Ngôn tự giác tránh đường cho hắn đi vào.
Tần Húc bước vào, nhìn thấy bữa tiệc phong phú trên bàn gỗ nhỏ.
"Tần thiếu, muốn ăn cùng nhau không?" Ôn Ngôn không ngờ đến thì không ngờ đến, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần.
"Được." Tần Húc đáp một tiếng.
Phòng trọ không có máy sưởi trời vốn đã rất lạnh, lúc này Tần Húc trầm mặc đến còn càng lạnh hơn.
An Hỉ nhìn chằm chằm người đàn ôn đẹp trai trước mặt này, nhìn thái độ của anh đối với anh ta ta. An Hỉ có thể phát hiện ít nhiều được điều gì đó, quan hệ của Ôn Ngôn với người đàn ông này rất không đơn giản, hơn nữa người người này càng nhìn càng quen mắt...
Tuy rằng ánh mắt Tần Húc không lộ liễu như An Hỉ, nhưng dư quang cũng không kìm lòng được để ý đến thằng nhóc này.
"Đây là em trai em." Ôn Ngôn chủ động giới thiệu.
"Em trai?" Tần Húc nhớ rõ Ôn Ngôn là mồ côi, không có anh chị em nào.
"Em trai ở viện phúc lợi, An Hỉ."
Tần Húc hiểu rõ.
Còn về phần giới thiệu Tần Húc thế nào với An Hỉ, Ôn Ngôn lâm vào khó xử. Trực tiếp nói thẳng là kim chủ, hay là ông chủ hình như cũng không được tốt lắm.
Nhưng An Hỉ giống như đối với chuyện Tần Húc là ai cũng không quá quan tâm, Ôn Ngôn dứt khoát không nói nữa.
"Tôi cũng muốn ăn sủi cảo." Tần Húc nhìn sủi cảo nóng hổi trong bát An Hỉ.
"Được." Ôn Ngôn không dám trì hoãn, vội vàng đi chuẩn bị cho Tần Húc.
Chân trước Ôn Ngôn vừa đi, chân sau An HỈ thần thần bí bí áp sát Tần Húc. Hắn hơi nhíu mày, hắn với thằng nhóc này hình như còn chưa thân