Edit: Đậu
Phó Trạch uống sạch rượu trong ly, Nghiêm Đào cũng không do dự ngửa đầu lên cạn sạch.
"Còn tưởng rằng cậu sẽ không cho tôi vào trong." Phó Trạch cầm ly rượu trong tay, lời nói mang theo ý cười.
"Anh cho rằng tôi muốn cho anh vào chắc?" Nghiêm Đào vẫn thấy tức như cũ " Tôi là thấy anh ở bên ngoài gió thổi lạnh như chó nhà có tang (1), thật đáng thương."
(1) Chó nhà có tang: là thành ngữ TQ, ngữ âm là sàng jiā zhī quǎn, có nghĩa là chó vô gia cư. Ẩn dụ là không có nơi nào để chạy, hay chạy xung quanh theo những người xung quanh. Xuất phát từ "sử ký Khổng Tử thế gia".
Phó Trạch cười nhẹ không nói gì.
Trên mặt Nghiêm Đào bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng vội muốn chết. Cái thuốc kia làm cho cơ thể người ta mềm nhũn như bông, với hắn bỏ lượng thuốc cũng không ít, theo lí là hẳn là có tác dụng rồi chứ.
Nghiêm Đào không dấu vết lưu ý từng cử chỉ từng động tác của Phó Trạch, chỉ chờ anh ta khóc sướt mướt cầu xin mình - cɦịƈɦ.
Trên thực tế cái loại thuốc này cũng không phải của Nghiêm Đào, tuy rằng hắn cũng thích chơi. Chơi cũng muốn chơi lớn, nhưng hắn không thích mấy cái loại thuốc hại thân này. Cái loại thuốc này là do tiểu tình nhân trước kia của hắn mang đến, sau khi Nghiêm Đào phát hiện thì trực tiếp đạo người cút khỏi cửa. Thứ này vẫn để chỗ hắn chưa kịp ném, không thể tưởng được hôm nay lại có chỗ để dùng.
" Sao cậu cứ nhìn chằm chằm vào tôi vậy." Một tay Phó Trạch chống cằm đối diện với Nghiêm Đào, đôi mắt phượng của anh thâm thúy không thấy đáy. Lại mang theo ý cười, giống như một cái bẫy ngọt ngào muốn người ta nhảy vào.
" Được rồi, thì tôi cảm thấy bộ dáng của anh cũng không tệ lắm." Nghiêm Đào giống như thật sự nhảy vào cái bẫy ngọt ngào kia vậy, giọng điệu nói chuyện hòa hoãn hơn nhiều không giống lúc trước toàn lệ khí.
"Hừ, khó có được một lần cậu chịu nói lời trong lòng." Đầu ngón tay Phó Trạch vuốt ve ly rượu, trong lòng dự tính.
Chớp mắt, năm phút trôi qua.
Phó Trạch vẫn sinh long hoạt hổ như trước, Nghiêm Đào hoài có phải mua nhầm thuốc giả hay không mà không dùng được.
" Hình như hơi nóng." Phó Trạch đột nhiên mở miệng.
Trong lòng Nghiêm Đào mừng thầm.
" Tôi cởi cái áo." Khi Phó Trạch nói chuyện thì đã cởi ao khoác trên người ra, treo lên móc áo. Không có áo khoác che đi, vóc người của anh lộ ra không sót gì - vai rộng eo nhỏ.Cách lớp quần áo bên người cũng có thể ẩn ẩn nhìn thấy cơ bắp.
Nghiêm Đào trộm nuốt nước miếng, đã nhiều năm qua đi như vậy. Phó Trạch vẫn là kiểu hắn thích nhất, dù sao cũng có thể thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ chinh phục mênh mông của hắn với tư cách là một người đàn ông.
" Sao mặt cậu lại đỏ như vậy?" Phó Trạch treo áo xong thì quay lại, chỉ thấy mặt Nghiêm Đào đỏ như cà chua chín. Hắn nghe vậy thì sờ mặt mình, đúng là nóng bỏng tay. Nghiêm Đào đột nhiên ý thức được cả người mình đang nóng lên, hơn nữa tay chân cũng mềm nhũn tim cũng đập nhanh hơn.
Lại nhìn Phó Trạch, tinh thần vẫn phấn chấn như cũ.
Hắn phát hiện ra có gì đó hông ổn, so với Phó Trạch thì mình mới là người trúng thuốc kíƈɦ ŧìиɦ hơn, trúng thuốc...
" Chắc là thuốc trong ly rượu phát huy tac dụng đấy." Phó Trạch như hiểu rõ, " Quên nói với cậu, là một người bác sĩ tôi rất chi là mẫn cảm với mùi thuốc. Tôi cảm thấy cậu càng cần thứ đó hơn đấy."
" Dù sao thì phía dưới của cậu cũng không dùng được nữa." Phó Trạch còn không quên liếc mắt nhìn dưới háng Nghiêm Đào một cái.
Nghiêm Đào muốn hộc máu, hắn đây là kê đá đập chân mình!
Hắn không muốn dây dưa với Phó Trạch nữa, cảm giác nóng rực với lòng như mèo cào rất không ổn. Bây giờ hắn chỉ muốn dội nước lạnh lên đâyù để cho mình bình tĩnh, nếu không hắn cũng chẳng đảm bảo được rằng là hắn sẽ không nhào vào trong lòng Phó Trạch.
Phó Trạch bắt được Nghiêm Đào đang có ý đồ chạy trốn, ấn hắn trên cửa phòng tắm mặt đối mặt.
Nghiêm Đào căn bản không có sức phản kháng, giống như là một con sử trực tiếp biến thành con mèo bệnh.
" Không giải quyết là xảy ra chuyện lớn đó." Phó Trạch mỉm cười, ôn nhu nhỏ giọng nói những lời thể hiện bản thân, " Những lúc như thế này thì phải nên ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ."
" Cút con mẹ anh đi" Nghiêm Đào nhe răng trợn mắt, nói chuyện lại là hữu khí vô lực, " Đồ hèn hạ.!!"
Phó Trạch còn lâu mới bị mấy câu chửi rác rưởi của Nghiêm Đào đả kích, một đầu gối đầu gối thuận đường đâm vào giữa hai chân Nghiêm Đào, đầu gối dán vào đùi men lên trên vừa ái muội lại không mất đi sự ôn nhu. Chỉ là lúc vừa đụng em trai của Nghiêm Đào, Phó Trạch cố ý đẩy nhanh chân, kíƈɦ ŧɦíƈɦ không ngừng đến em trai cô đơn của hắn.
Không làm Phó Trạch thất vọng, dưới tác dụng của thuốc và của người Nghiêm Đào nhỏ nổi lên phản ứng.
Hô hấp của Nghiêm Đào ngày càng nặng, cả phòng vệ sinh đều quanh quẩn tiếng hít thở dồn dập của hắn.
"Buông ra... Buông tôi ra!" Nghiêm Đào bất bình tức giận đập cái tay đang đặt trên mặt hắn của Phó Trạch, " Bây giờ tôi rất không, bình thường...."
" Đệt.. Tác dụng của thuốc này mạnh quá.." Nghiêm Đào không ngừng lắc lắc cái đầu đang mê man, tận lực bảo trì đầu óc thanh tỉnh của mình.
Phó Trạch cũng không nghe theo ý của hắn mà buông ra, ngược lại là dùng lực trên tay trực tiếp bế Nghiêm Đào lên đặt ngồi trên bàn rửa mặt trong phòng tắm. Nghiêm Đào chưa kịp giãy giụa trên môi đã có cái gì đó ấm áp, Phó Trạch ấn hắn lên gương không để hắn dễ dàng cự tuyệt nụ hôn.
Phó Trạch cực kì có kỹ xảo, chút thanh tỉnh cuối cùng trong đầu của Nghiêm Đào cũng bay theo nụ hôn này. Dần dần Nghiêm Đào từ người chủ động biến thành bị động, ôm lấy cổ anh không chịu buông.
Anh cười khẽ không thể nghe thấy, ngón tay theo vạt áo của Nghiêm Đào chui vào trong chạm đến cơ bắp của hắn. Nghiêm Đào rất chú trọng dáng người của mình, mỗi một khối cơ bắp trên người đều vừa đủ làm cho Phó Trạch như bị mê hoặc, luyến tiếc rút tay lại.
" Muốn làm thì làm đi!" Nghiêm Đào đột nhiên dán bên tai Phó Trạch nói, " Khó chịu muốn chết."
Giọng nói đặc biệt mềm nhũn giống như là một con mèo hoang cầu hoan, chỉ một ngón tay thôi đã siết chặt tim anh lại.
Nghiêm Đào bắt đầu xé quần áo Phó Trạch, cúc áo sơ mi bị giật bung rơi lả tả. Bây giờ trong đầu hắn ngoại trừ làʍ ŧìиɦ với Phó Trạch thì vẫn là làm, nếu không bằng khí huyết cuồn cuộn trong người thì hắn khẳng định mình sẽ chết.
Phó Trạch cũng không vội vàng, bộ dáng chủ động