Edit: Đậu
So với Dung Thành mưa liên miên, thành phố H hầu như ngày nào cũng có nắng.
Sáng sớm Tần Húc đã tới gõ cửa phòng của Phó Thâm, hắn định mang Ôn Ngôn đi dạo quanh nội thành. Nghĩ Lộ Tinh chắc sẽ thích, nên lại đây hỏi xem có muốn đi cùng nhau không.
Bây giờ Lộ Tinh đang ở thời kỳ đặc thù không thể ra ngoài, nên Phó Thâm từ chối.
Lộ Tinh nghe hai người kia nói chuyện mà trong lòng ngứa ngáy không thôi, cậu muốn đi hơn nữa lại có thể ở cùng một chỗ với Ôn Ngôn. Nhưng cậu biết phân biệt nặng nhẹ, ngoan ngoãn ở trong nước.
Cậu giương đuôi lên, vây đuôi ra khỏi nước. Màu xanh đã lan ra được nửa, có lẽ kỳ phát tình chính là trong một hai ngày nay.
Phong cảnh biển đảo nhiệt đới hoàn toàn khác với Dung Thành.
Đây cũng là lần đầu tiên Ôn Ngôn ra ngoài du lịch, ánh mắt không khống chế được nhìn khắp nơi, xem những phong tục tập quán khắp nơi.
Nhưng Ôn Ngôn rất câu nệ, ngồi ở ghế phụ không dám làm động tác gì lớn.
Tần Húc nói cái gì, bảo cậu làm cái gì thì cậu đều nghiêm túc làm.
Hắn phát hiện Ôn Ngôn ở bên cạnh hắn càng ngày càng cẩn thận, hắn không thích loại cảm giác này.
Chiếc xe đậu bên cạnh vịnh đường cao tốc, xa xa các tòa nhà cao tầng trong thành phố đã có thể nhìn thấy rõ ràng.
"Tần thiếu, không đi sao?" Hai tay Ôn Ngôn nắm lấy dây an toàn, nói chuyện rất ngoan ngoãn.
Tần Húc nghiêng người lại chỗ Ôn Ngôn, ra vẻ thoải mái, "Chỉ là ra ngoài dạo chơi cậu đừng khẩn trương quá, giống như lần trước là được."
Ôn tNgôn sửng sốt vài giây, sau đó gật đầu.
Ở trung tâm thành phố, hai người vào rạp chiếu phim của trung tâm mua sắm. Gần đây không có bộ phim nào mới được công chiếu, Tần Húc bảo cậu chọn một bộ mình thích. Ôn Ngôn tùy tiện chọn một bộ, hai người soát vé vào phòng chiếu phim rồi mới phát hiện ra đây là một bộ phim tình cảm.
Có lẽ bởi vì tuổi tác nên người xem phim không ít, hơn nữa rất nhiều người đều là thanh niên trẻ tuổi.
Tần Húc và Ôn Ngôn cũng xen lẫn trong đó, thật giống như một đôi tình nhân yêu nhau say đắm.
Đây là lần đầu tiên Ôn Ngôn và Tần Húc cùng nhau đi xem phim, bình thường bọn họ ở chung rất đơn giản chính là cởϊ qυầи áo ra làm. Sau đó rời đi, hoàn toàn không có thời gian thoải mái như vậy. Trước kia Tần Húc không có suy nghĩ muốn ở chung với Ôn Ngôn như vậy, nhưng bây giờ lại có chút suy nghĩ.
Ôn Ngôn ôm trong lòng hộp bỏng ngô to mà Tần Húc mua cho cậu, ngồi hàng cuối cùng vị trí cạnh trng góc. Chỗ này là do Tần Húc chọn, thứ nhất chuyện đi xem phim là lâm thời mới quyết định, nên không có đặt vé trước. Chỉ còn lại vị trí trong góc này, thứ hai là ở đây thì sẽ không bị quấy rầy.
Bộ phim bắt đầu phát sóng, hai người nhìn màn chiếu bộ dáng rất nghiêm túc để xem. Nhưng thật ra Ôn Ngôn vẫn luôn liếc nhìn Tần Húc, bất động thanh sắc mà nhìn hắn.
Cậu máy móc mà nhét bỏng ngô vào miệng, thì đột nhiên hắn nắm lấy cổ tay của cậu giữ nguyên tư thế đấy rồi nhét bỏng ngô vào miệng mình.
Cái gì Tần Húc cũng không nói, bỏng ngô nhai ở trong miệng hắn phát ra tiếng giòn giã, mắt hắn thì vẫn nhìn màn chiếu như cũ.
Ôn Ngôn giật mình mặt nóng lên, tuy rằng chỉ là một hành động nho nhỏ nhưng ở nơi công cộng như vậy vẫn làm tim cậu đập dồn dập.
Tần Húc giống như phát hiện ra, dán bên tai cậu nói, "Tất cả mọi người đều như vậy."
Hắn nói chính là mấy cặp đôi yêu đương người phía trước.
"Trước kia cậu có hôn cũng không sợ mà." Tần Húc tiếp tục kíƈɦ ŧɦíƈɦ Ôn Ngôn.
Cậu vộivàng rụt tay về, xấu hổ đến cúi đầu.
Tần Húc cười khẽ hai tiếng, túm lấy cổ áo Ôn Ngôn để cậu ngẩng lên, "Nghiêm túc xem phim."
Bộ phim đã đi đến hồi kết, đây là một cậu chuyện tình yêu buồn và có cái kết SE. Ôn Ngôn xem rất khó chịu, tâm tình sa sút.
Tần Húc hơi hối hận, hắn đưa Ôn Ngôn ra ngoài chính là vì để cho cậu vui vẻ. Thuận tiện cũng bù đắp ngày đó hắn nổi giận vô cớ, nhưng bây giờ hình như hiệu quả không mong muốn thì phải.
Đi ra khỏi rạp chiếu phim, đã là buổi trưa. Tần Húc hỏi ý kiến Ôn Ngôn, xem buổi trưa ăn cái gì.
"Đều nghe Tần thiếu." Ôn Ngôn thuận theo.
"Hôm nay đều nghe theo cậu." Trong lời nói của hắn còn mang theo cưng chiều.
Từ chối không được, cậu nói muốn ăn lẩu, khẩu vị của thành phố H so với Dung Thành thì thanh đạm hơn nhiều.
Hai người tìm quán lẩu không tồi gần đây.
Tần Húc bảo nhân viên phục vụ đi ra ngoài chỉ còn lại mình hắn với Ôn Ngôn, bỏ đồ ăn cậu thích vào trong đĩa của cậu..
"Cảm ơn Tần thiếu."
Ôn Ngôn nói lời khách khí, Tần Húc nghe rất chói tai. Trong lòng không thoải mái, nhưng lại không có chỗ phát tiết.
"Ôn Ngôn." Tần Húc buông chiếc đũa trong tay xuống có ý tứ sâu xa.
Cả người cậu lập tức ngồi thẳng lại, hơi khẩn trương nhìn hắn. Động tác gắp ăn gì cũng rớt, giống như là tôi tớ tùy thời chờ sai bảo, siết chặt từng dây thần kinh.
Lời nói của tần Húc đến miệng thì nuốt trở về, chỉ là ăn cơm thôi không thiết phải làm cho bầu không khí nghiêm túc như vậy. Hắn giống như một quyền đấm vào bông hữu khí vô lực.
"Ăn cơm đi." Tần Húc tùy ý nói một câu.
Nhưng Ôn Ngôn vẫn câu nệ cậu muốn thật ngoan, không thể làm hắn tức giận được.
Tần Húc không nói gì nữa, tâm tư cũng không ở trên bàn cơm. Ngó n tay thường xuyên lướt điện thoại, gửi tin nhắn cho trợ lí.
Lúc này, điện thoại Ôn Ngôn vang lên. Cậu nhanh chóng nhìn thoáng qua, là dì hộ lí ở bệnh viện gọi đến.
Trái tim Ôn Ngôn ngay lập tức vọt lên đến cổ họng.
Tần Húc thấy bộ dáng cậu cầm điện thoại mà không dám tiếp, bộ dáng muốn nói lại thôi.
"Đi đi."
Được Tần Húc cho phép, Ôn Ngôn ngay lập tức chạy ra khỏi phòng riêng.
"Dì Chu, có phải tiểu Hỉ xảy ra chuyện gì hay không?" Điện thoại kết nối, Ôn Ngôn vội hỏi.
"Không phải không phải!" Dì hộ lí kéo cao âm thanh giải thích, "Bác sĩ nói việc trị liệu xuyên xương lúc trước rất thuận lợi, tiếp theo là thời kỳ mấu chốt nhất. Nếu thuận lợ như vậy, thì tiểu Hỉ có thể bình phục."
"Dì sợ cháu lo lắng, nên báo tin vui cho cháu."
Trái tim treo lơ lẳng của Ôn Ngôn giờ mới được trở lại.
"Đúng rồi, chi phí điều trị tiếp theo của tiểu Hỉ hôm qua bệnh viện đã đến hỏi." Dì Chu có chút khó xử, nhưng không có biện pháp nói tóm lại vẫn phải đề cập