Người Cha Hàng Tỉ Sủng Nghiện

Tô Vũ Phỉ Giở Trò Xấu


trước sau



Dạ Trạch Hạo lập tức đặt kịch bản sang một bên, híp mắt nghĩ nghĩ một lúc, sau đó nhìn về phía chị Mai: “Chị nói xem, em nên tổ chức sinh nhật cho cô ấy như thế nào đây?”
“Nếu mà là sinh nhật thì cô ấy nhất định sẽ lựa chọn ở cùng con của cô ấy, chị cảm thấy cậu tặng một phần quà sinh nhật là được rồi.”
“Tặng cái gì thì tốt đây?”
“Tặng trang sức đi! Con gái đều thích nó!” Chị Mai đề nghị.
“Đúng vậy, em phát hiện trên cổ cô ấy không có vòng cổ gì cả, nên mua cho cô ấy vài thứ.” Dạ Trạch Hạo gật gật đầu, nói xong anh lại cười: “Chút nữa chị nói với mọi người đừng ở trước mặt cô ấy nói em sẽ tặng quà sinh nhật, em muốn tạo cho cô ấy bất ngờ vào ngày mai.”
“Xem ra, cậu thật sự để tâm đến cô ấy, cậu Dạ, cậu quên là lúc đầu tiếp cận cô ấy là để chọc tức Long Dạ Tước rồi hay sao?” Chị Mai nhắc nhở cậu.
Dạ Trạch Hạo cong môi cười: “Chỉ là chọc tức anh ta làm sao mà được? Em muốn làm anh ta tức đến điên người.

Bây giờ em cảm giác được rằng anh ta đã thích Tô Lạc Lạc rồi, trò chơi càng ngày càng thú vị rồi.”
“Cậu không sợ Tô Lạc Lạc biết mục đích ban đầu cậu tiếp cận cô ấy sao?”

“Chuyện này chỉ có em biết, chị biết, chị không nói, em cũng không nói thì làm sao cô ấy có thể biết được chứ?”
“Nhưng mà cậu tiếp tục tiếp cận người của nhà họ Long như vậy, cậu không sợ bên phía nhà họ Long sẽ phát hiện ra thân phận của cậu sao? Đến lúc đó, Tô Lạc Lạc sớm muộn gì cũng sẽ biết.”
Dạ Trạch Hạo có chút khó chịu nhìn cô: “Đừng luôn nghĩ đến chuyện xui chứ, chuyện sau này, sau này hẵng nói.

Bây giờ em chỉ muốn đối xử tốt với cô ấy, để sau này dù cô ấy có biết cũng không hận em như thế.”
Chị Mai lắc đầu, có lẽ Dạ Trạch Hạo thật sự bắt đầu động lòng với Tô Lạc Lạc rồi, đây cũng không phải là chuyện tốt, dường như cô có thể nhìn thấy được bão tố trong tương lai.
“Chị Mai, em sẽ đi cải trang cách ăn mặc, chốc lát chị đi với mua đồ với em nhé! Em tin gu thẩm mỹ của chị rất tốt.” Dạ Trạch Hạo nịnh nọt nói, sau đó tiến lên kéo cô.
Chị Mai là chị họ hàng xa của Dạ Trạch Hạo nên mối quan hệ của hai người luôn tốt đẹp.
Giống như chị gái và em trai, cũng giống như người thân.
Lúc Tô Lạc Lạc ra ngoài uống nước, cô đụng phải Lan Lan, Lan Lan cười hỏi: “Cậu Dạ vừa mới ra ngoài rồi, cô không đi cùng cậu ấy hả?”
Tô Lạc Lạc hoàn toàn không biết Dạ Trạch Hạo đã ra ngoài, cô chớp chớp mắt nói: “Anh ấy ra ngoài rồi sao?”
“Ừ! Đi với chị Mai đấy.”
“Ồ!” Tô Lạc Lạc cười, nếu như vậy, chút nữa cô đi đón bọn nhỏ sẽ không cần phải báo cáo với anh!
Tô Lạc Lạc pha một tách trà thơm rồi bước vào phòng làm việc của mình.

Hiện tại cô cũng nhàn rỗi, cô lên mạng xem phim, gần đây cô mới đi xem phim của Dạ Trạch Hạo, phải nói rằng diễn xuất của anh ta thật tuyệt vời.
Dù chỉ mới hai mươi sáu tuổi nhưng những tác phẩm mà anh ấy thực hiện đều rất sâu sắc và có sức bật, mặc kệ là nhân vật gì anh đều có thể dễ dàng điều khiển lột tả được .
Tô Lạc Lạc thật sự muốn biết, để có được khả năng diễn xuất như vậy có phải anh đã trải qua chuyện gì không?
Nhà lớn họ Tô.
Từ sau khi ở nhà họ Long bị Long Dạ Tước chất vấn, trong lòng ba người nhà Tô đều không vui.

Mà trong đó đặc biệt là Tô Vũ Phỉ, cô ta cảm thấy trái tim mình như bị ai xé nát, đau đớn khiến cô ta không tài nào thở nổi.


Trong đầu cô nhớ lại sự ngọt ngào đã trải qua trong lần đính hôn lần trước.
Trước khi Tô Lạc Lạc xuất hiện, mọi thứ đều hạnh phúc và rực rỡ, cô ta trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn, là đối tượng mà tất cả phụ nữ đều ghen tị.
Mà hôm đó, Long Dạ Tước đẹp trai đến mức khiến cô ta si mê say như điếu đổ, suýt chút nữa cô ta đã có được anh.
Nhưng mà tất cả mọi ác mộng đều vì sự xuất hiện của Tô Lạc Lạc mà bắt đầu, cho nên, lòng căm thù của cô ta dành cho Tô Lạc Lạc mạnh mẽ hơn bất cứ ai

trong nhà họ Tô.
Tô Lạc Lạc giống như một kẻ phá hoại, hạnh phúc và tương lai của cô ta đều bị cô phá hủy.
Cô ta hận, cô ta oán, cô ta nghĩ tới lời đề nghị lần trước của một chị em tốt.
Bây giờ Long Dạ Tước đang muốn cưới cô ta, nếu cô ta bị bẩn rồi thì sao? Nếu cô ta bị một người đàn ông khác chạm vào thì khi Long Dạ Tước biết, anh có ôm cô ta, có chạm vào cô ta nữa hay không?
Hiện giờ Long Dạ Tước muốn cưới Tô Lạc Lạc, nhất định là do anh nhìn đến thể diện của bọn nhỏ mà không phải thực sự thích cô ta!
Vì vậy lời đề nghị lần trước của bạn thân cô ta rất hữu dụng, chỉ cần Tô Lạc Lạc bị làm bẩn, Long Dạ Tước sẽ chán ghét cô ta, cả đời này sẽ không bao giờ chạm vào cô ta nữa.

Cho nên trong tương lai, anh nhất định sẽ tìm một người con gái sạch sẽ về thể xác lẫn tâm hồn để kết hôn, mà Tô Lạc Lạc sẽ sống một cuộc sống đau khổ, bọn nhỏ con của cô ta sẽ bị người khác cướp đi.
Có lẽ đối với Tô Lạc Lạc mà nói, bọn nhỏ chính là điểm yếu trong cuộc sống của cô ta, cho nên có tiền hay không có tiền đều không quan trọng bằng bọn nhỏ.
Đây có lẽ là nguyên nhân mà cô ta liều mạng quyến rũ Long Dạ Tước, cố gắng bò lên giường của anh, để cho anh cưới cô ta phải không?
Cô ta đương nhiên cũng nhìn thấy scandal của Dạ Trạch Hạo và cô, cái tên thiếu gia đào hoa đó, người khác không biết chứ Tô Vũ Phỉ cô thế mà biết rất rõ.

Anh ta chính là một củ cải trắng đào hoa, lúc trước ở trong quán bar không phải anh ta cũng dụ dỗ cô ta đấy sao? Vì vậy hứng thú mà anh ta dành cho Tô Lạc Lạc sẽ không vượt qua một tháng, cô ta đang chờ để nhìn xem ngày Tô Lạc Lạc bị Dạ Trạch Hạo lừa dối rồi hung hăng đá văng cô!
Tô Vũ Phỉ gọi điện cho bạn thân.
“Buổi tối tớ mời cậu ăn cơm, có chuyện muốn nói với cậu.”
“Chuyện gì nhỉ?”
“Chính là cái chuyện lần trước mà cậu đã nói với mình ấy.”
“Cậu chuẩn bị bắt tay làm hả?”

“Tớ đã không thể nhịn nổi nữa rồi.”
“Được, tớ ủng hộ cậu, cho con tiện nhân đó bị trừng phạt đi.”
Cúp điện thoại, đáy mắt Tô Vũ Phỉ hiện lên vẻ âm tàn, đối với Tô Lạc Lạc, cô ta tuyệt đối sẽ không nương tay.
Trong nháy mắt, đã hơn bốn giờ, không biết vì sao sau khoảng thời gian này, tim của Tô Lạc Lạc sẽ không tự chủ được nhảy lên.
Bởi vì cô biết Long Dạ Tước có thể sẽ gọi điện thoại, cho dù Long Dạ Tước không gọi thì cô cũng sẽ nhận được điện thoại của giáo viên trong trường.

Sẽ dùng xe buýt của trường đưa bọn nhỏ trở về biệt thự trước, lúc này người giúp việc đang ở trong biệt thự có thể đón hai đứa bé bất cứ lúc nào.
Tô Lạc Lạc nhìn đồng hồ, thời gian đang chầm chậm qua đi, Dạ Trạch Hạo vẫn chưa quay về, đúng bốn giờ ba mươi.
Tô Lạc Lạc tim đập thình thịch mà điện thoại của cô cũng vừa lúc vang lên.
Tô Lạc Lạc sửng sốt, xem ra người đàn ông này có khái niệm về thời gian khá chuẩn, nếu không cũng sẽ không đúng giờ như vậy mà gọi điện thoại cho cô, bốn giờ ba mươi, đã giống như một câu thần chú không thể phá vỡ.
Tô Lạc Lạc nhìn điện thoại, đưa tay cầm lên:”A lô.”
“Em đang làm gì đấy?” Giọng nói trầm thấp từ tính vang lên.
“Tôi đang làm việc!” Tô Lạc Lạc nhàn nhạt thờ ơ đáp.
“Ngay chỗ ngày hôm qua, mau xuống đi.” Người đàn ông giọng nói đầy mệnh lệnh.
Tô Lạc Lạc có chút không nói nên lời: “Được rồi!”
Sau khi cúp điện thoại, Tô Lạc Lạc khẽ thở dài, nghĩ đến việc nguyên đoạn đường phải ngồi chung xe với người đàn ông này đi đón bọn nhỏ, cô cảm thấy thật áp lực.
Haiz, xem ra cô thực sự nên dành thời gian để đi mua một chiếc ô tô đi đón bọn nhỏ rồi!.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện