Tô Lạc Lạc nghĩ lúc nãy cô sốt ruột đi ra ngoài quên mặc quần áo vào, lúc này gió ngoài cửa sổ thổi vào làm cô có chút lạnh, cô nghĩ thầm phải nhanh chóng quay về mặc đồ vào mới được.
Có trời mới biết sẽ cúp điện vào lúc này!
“Vậy anh ngồi ở đây đợi được không? Đợt lát nữa bọn nhỏ có thức dậy cũng nhìn thấy anh.
” Cô chỉ có thể khẩn cầu nhờ anh, bây giờ cô nhất định không thể ở cùng một chỗ với anh được.
“Cùng đợi với tôi đi.
” Anh thấp giọng ra lệnh.
“Ấy! Tôi không thể…tôi phải về phòng trước.
” Tô Lạc Lạc không muốn ăn mặc như thế này đợi cùng anh!
Dù không có ánh sáng nhưng ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông khiến cô không được tự nhiên.
Lúc này, ánh sáng trên điện thoại của người đàn ông biến mất, chỉ có ánh trăng mờ ảo bên ngoài tràn vào trong đại sảnh, Tô Lạc Lạc không biết người đàn ông này khi nào sẽ làm cái gì nữa.
Cô sợ tới mức đưa tay ra sờ soạng khắp nơi, phút chốc một cánh tay mạnh mẽ đưa lên vòng eo thon thả của cô dùng lực kéo mạnh một cái, thân thể đang hoảng sợ của Tô Lạc Lạc lập tức ngã nhào vào lòng ngực tràn đầy hơi thở nam tính của anh.
Cô cả kinh, biết rõ ai đang ôm chính mình, cô vô thức đẩy anh ra, thì thầm: “Long Dạ Tước, anh muốn làm…”
Nhưng mà, cô vừa mới hỏi ra đã bị người đàn ông mạnh mẽ bắt lấy, đôi môi đỏ mọng mím chặt bị anh phong kín.
Cái chạm môi rực lửa khiến Tô Lạc Lạc tròn mắt ngạc nhiên: “Ưm…”
Đáng chết, ai cho anh hôn cô chứ?
Đây rõ ràng là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Đương nhiên Tô Lạc Lạc không chịu cứ bị anh hôn như vậy, cô đưa tay đẩy anh nhưng không đẩy được nên cô chỉ có thể lùi về phía sau.
Nhưng khi cô vừa lùi một bước thì người đàn ông này lại tiến một bước, đôi môi mỏng tiếp tục quấn lấy cô dây dưa một cách mãnh liệt làm cho cô không thể trốn tránh được.
Lùi lại lùi lại đến khi bắp chân của Tô Lạc Lạc đụng đến mép sô pha.
“A…” Cô kinh hô một tiếng, cả người mạnh mẽ ngã xuống sô pha, anh cũng đè xuống theo, hai người cùng nhau ngã trên sô pha.
Tô Lạc Lạc sắp phát điên rồi, người đàn ông này quá đáng ghét.
Cơ thể cao lớn của người đàn ông như một ngọn núi đè xuống cô, dù cô có vùng vẫy thế nào cũng không có hiệu quả, Tô Lạc Lạc tức giận đến mức chỉ có thể dùng nắm đấm đánh anh.
Luồng hơi thở mạnh mẽ của anh bao trùm lấy Tô Lạc Lạc, trong bóng tối, hơi thở của cô rối loạn.
Cái đầu bé nhỏ của cô càng ngày càng trống rỗng, lồng ngực không còn dưỡng khí, sắp chết ngạt rồi.
Cuối cùng, người đàn ông cũng tốt bụng buông lỏng cô ra nhưng vẫn không có rời đi, tiếp tục vây cô giữa cơ thể anh và ghế sô pha.
“Anh…cái tên khốn khiếp này…” Tô Lạc Lạc khó thở mắng một tiếng.
Mà lúc này anh thấp giọng cười một tiếng: “Em xác định muốn lớn tiếng như vậy mắng tôi sao? Em không sợ sẽ làm bọn nhỏ tỉnh dậy?”
Lời tiếp theo của Tô Lạc lập tức ngoan ngoãn nuốt trở vào bụng, chết tiệt, tên đàn ông này đúng là khốn khiếp mà.
Mà lúc này, Tô Lạc Lạc cảm thấy hơi nóng phả vào tai cô, cô thở gấp và kinh hãi thì thầm: “Long Dạ Tước, anh buông tôi ra, nếu anh dám đụng đến tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh.
”
Mà ngay lúc này đèn trên đầu đột nhiên sáng lên, đâm vào mắt Tô Lạc Lạc, đồng thời cũng phản chiếu khuôn mặt hồng nhuận như thiếu nữ của cô, ánh mắt anh co rụt lại.
Cô gái dưới ánh đèn này làm yết hầu anh siết chặt.
Anh không kìm được quét môi xuống, môi mỏng hôn lên cô.
Tô Lạc Lạc bản năng muốn né tránh thế nhưng không thể, nụ hôn của người đàn ông này quá mạnh mẽ và độc đoán, dưới ánh đèn rực rỡ, cô trơ mắt nhìn anh khi dễ cô.
Điều khiến Tô Lạc Lạc không ngờ chính là cô đã có chút phản ứng.
Cơ thể cô vặn vẹo vài cái, lúc này cô nghe thấy tiếng cười trầm thấp của anh như là đã nhìn thấu phản ứng của cô.
“Nếu em muốn, tôi không ngại thỏa mãn em…”Giọng anh trầm thấp, lộ ra vài tia mị hoặc.
Hơi thở phả vào mặt Tô Lạc Lạc, khuôn mặt xinh đẹp của cô ửng hồng, cô đẩy anh ra: “Anh buông tôi ra, tôi mới không muốn.
”
Lúc này anh buông cô ra, anh chỉ muốn làm loạn, chiếm tiện nghi của cô một