Người Cha Hàng Tỉ Sủng Nghiện

Người Đàn Ông Đáng Ghét


trước sau



Tô Lạc Lạc nghĩ lúc nãy cô sốt ruột đi ra ngoài quên mặc quần áo vào, lúc này gió ngoài cửa sổ thổi vào làm cô có chút lạnh, cô nghĩ thầm phải nhanh chóng quay về mặc đồ vào mới được.

Có trời mới biết sẽ cúp điện vào lúc này!
“Vậy anh ngồi ở đây đợi được không? Đợt lát nữa bọn nhỏ có thức dậy cũng nhìn thấy anh.

” Cô chỉ có thể khẩn cầu nhờ anh, bây giờ cô nhất định không thể ở cùng một chỗ với anh được.

“Cùng đợi với tôi đi.

” Anh thấp giọng ra lệnh.

“Ấy! Tôi không thể…tôi phải về phòng trước.

” Tô Lạc Lạc không muốn ăn mặc như thế này đợi cùng anh!
Dù không có ánh sáng nhưng ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông khiến cô không được tự nhiên.

Lúc này, ánh sáng trên điện thoại của người đàn ông biến mất, chỉ có ánh trăng mờ ảo bên ngoài tràn vào trong đại sảnh, Tô Lạc Lạc không biết người đàn ông này khi nào sẽ làm cái gì nữa.

Cô sợ tới mức đưa tay ra sờ soạng khắp nơi, phút chốc một cánh tay mạnh mẽ đưa lên vòng eo thon thả của cô dùng lực kéo mạnh một cái, thân thể đang hoảng sợ của Tô Lạc Lạc lập tức ngã nhào vào lòng ngực tràn đầy hơi thở nam tính của anh.


Cô cả kinh, biết rõ ai đang ôm chính mình, cô vô thức đẩy anh ra, thì thầm: “Long Dạ Tước, anh muốn làm…”
Nhưng mà, cô vừa mới hỏi ra đã bị người đàn ông mạnh mẽ bắt lấy, đôi môi đỏ mọng mím chặt bị anh phong kín.

Cái chạm môi rực lửa khiến Tô Lạc Lạc tròn mắt ngạc nhiên: “Ưm…”
Đáng chết, ai cho anh hôn cô chứ?
Đây rõ ràng là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.

Đương nhiên Tô Lạc Lạc không chịu cứ bị anh hôn như vậy, cô đưa tay đẩy anh nhưng không đẩy được nên cô chỉ có thể lùi về phía sau.

Nhưng khi cô vừa lùi một bước thì người đàn ông này lại tiến một bước, đôi môi mỏng tiếp tục quấn lấy cô dây dưa một cách mãnh liệt làm cho cô không thể trốn tránh được.

Lùi lại lùi lại đến khi bắp chân của Tô Lạc Lạc đụng đến mép sô pha.

“A…” Cô kinh hô một tiếng, cả người mạnh mẽ ngã xuống sô pha, anh cũng đè xuống theo, hai người cùng nhau ngã trên sô pha.

Tô Lạc Lạc sắp phát điên rồi, người đàn ông này quá đáng ghét.

Cơ thể cao lớn của người đàn ông như một ngọn núi đè xuống cô, dù cô có vùng vẫy thế nào cũng không có hiệu quả, Tô Lạc Lạc tức giận đến mức chỉ có thể dùng nắm đấm đánh anh.

Luồng hơi thở mạnh mẽ của anh bao trùm lấy Tô Lạc Lạc, trong bóng tối, hơi thở của cô rối loạn.

Cái đầu bé nhỏ của cô càng ngày càng trống rỗng, lồng ngực không còn dưỡng khí, sắp chết ngạt rồi.

Cuối cùng, người đàn ông cũng tốt bụng buông lỏng cô ra nhưng vẫn không có rời đi, tiếp tục vây cô giữa cơ thể anh và ghế sô pha.

“Anh…cái tên khốn khiếp này…” Tô Lạc Lạc khó thở mắng một tiếng.

Mà lúc này anh thấp giọng cười một tiếng: “Em xác định muốn lớn tiếng như vậy mắng tôi sao? Em không sợ sẽ làm bọn nhỏ tỉnh dậy?”
Lời tiếp theo của Tô Lạc lập tức ngoan ngoãn nuốt trở vào bụng, chết tiệt, tên đàn ông này đúng là khốn khiếp mà.

Mà lúc này, Tô Lạc Lạc cảm thấy hơi nóng phả vào tai cô, cô thở gấp và kinh hãi thì thầm: “Long Dạ Tước, anh buông tôi ra, nếu anh dám đụng đến tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh.


Mà ngay lúc này đèn trên đầu đột nhiên sáng lên, đâm vào mắt Tô Lạc Lạc, đồng thời cũng phản chiếu khuôn mặt hồng nhuận như thiếu nữ của cô, ánh mắt anh co rụt lại.

Cô gái dưới ánh đèn này làm yết hầu anh siết chặt.


Anh không kìm được quét môi xuống, môi mỏng hôn lên cô.

Tô Lạc Lạc bản năng muốn né tránh thế nhưng không thể, nụ hôn của người đàn ông này quá mạnh mẽ và độc đoán, dưới ánh đèn rực rỡ, cô trơ mắt nhìn anh khi dễ cô.

Điều khiến Tô Lạc Lạc không ngờ chính là cô đã có chút phản ứng.

Cơ thể cô vặn vẹo vài cái, lúc này cô nghe thấy tiếng cười trầm thấp của anh như là đã nhìn thấu phản ứng của cô.

“Nếu em muốn, tôi không ngại thỏa mãn em…”Giọng anh trầm thấp, lộ ra vài tia mị hoặc.

Hơi thở phả vào mặt Tô Lạc Lạc, khuôn mặt xinh đẹp của cô ửng hồng, cô đẩy anh ra: “Anh buông tôi ra, tôi mới không muốn.


Lúc này anh buông cô ra, anh chỉ muốn làm loạn, chiếm tiện nghi của cô một

chút, cũng không nghĩ đến việc lúc cô không muốn mà đem cô ăn tươi nuốt sống.

Anh đứng dậy, khăn tắm trên người Tô Lạc Lạc đã rũ xuống vì giãy dụa, Tô Lạc Lạc ngượng ngùng đem khăn tắm kéo lên.

Sau đó, cô tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông đó, cuộn chặt khăn tắm rồi chạy về phòng.

Lúc Tô Lạc Lạc quay trở lại phòng, không gian trong phòng yên ắng chỉ có tiếng thở dốc không ngừng của cô, một tiếng lại một tiếng.

Khuôn mặt cô đỏ bừng bừng, trong đầu toàn là nụ hôn khi nãy của anh, cảm giác đầu lưỡi nóng rực của anh quét qua mọi thứ khiến đầu óc cô trống rỗng không nghĩ được gì.

Càng ảo não hơn chính là lúc nãy cô lại có phản ứng, vặn vặn vẹo vẹo dưới người anh.

Trời ơi, mất mặt quá, không muốn sống nữa rồi!
Đầu óc bị rút mất rồi!
Tô Lạc Lạc nhanh chóng thay quần áo ngủ, vòng hai tay trước ngực ngồi trên giường, đối với sự việc khi nãy cô tức giận đến độ muốn mắng người rồi.

Tô Lạc Lạc ôm đầu, nào có ý muốn ngủ đâu, gương mặt nhỏ dưới ánh đèn ửng hồng thanh khiết.

Tuy nhiên, đêm nay ngủ không được không chỉ có một mình cô.

Rõ ràng sau khi tập thể dục anh đã tắm qua nhưng giờ trong phòng tắm đang vang lên tiếng nước, mà anh còn đang dùng nước lạnh để tắm.

Nếu như không tắm nước lạnh thì anh không biết sẽ vượt qua đêm nay như thế nào.

Trong đầu tất cả đều là thân ảnh của cô khi nãy, làm anh thật muốn phạm tội.


Sáng sớm.

Khoảng bảy giờ theo đồng hồ sinh học mà Tô Lạc Lạc mơ màng tỉnh dậy, mở mắt ra trong đầu toàn hiện lên hình ảnh đêm qua, cô tức nghiến răng nghiến lợi, người đàn ông này đêm qua quá khốn khiếp rồi, làm sao có thể khi dễ cô như vậy.

Tô Lạc Lạc quyết định rời giường tìm anh tính sổ, nói rõ yêu cầu về sau không cho phép anh làm thế nữa.

Tô Lạc Lạc đánh răng rửa mặt xong đẩy cửa đi ra ngoài, cô có chút tức giận đi đến cửa phòng của anh.

Thò tay dùng sức gõ cửa phòng của anh.

Không lâu sau, cửa phòng từ bên trong mở ra, người đàn ông chỉ mặc vẻn vẹn một chiếc quần tây cứ như vậy nghênh ngang đứng trước mặt cô.

Mặc dù là mới ngủ dậy nhưng anh như một bức tranh hoàn mỹ, là một tác phẩm xuất sắc trời ban.

Bỏ qua gương mặt đẹp trai lười biếng của anh, Tô Lạc Lạc không khỏi nhìn xuống, bởi vì không đi giày cao gót, lại thấp đến mức chỉ đến vai anh, tầm mắt của cô từ khuôn mặt gợi cảm của anh, cái cằm ưu mỹ, lại chầm chậm rơi vào lồng ngực rắn chắc cuồng dã của anh, mỗi một tấc cơ bắt đều rõ ràng bộc phát mị lực, làm cô bị hấp dẫn, người đàn ông này tỉnh lại rồi.

“A…” Tô Lạc Lạc cảm thấy chính mình sắp đau mắt hột rồi.

“Xem đủ chưa? Hài lòng không?” Anh hỏi với giọng khàn khàn tự tin.

“Anh nhanh chóng mặc quần áo vào đi, tôi có chuyện muốn nói với anh.

” Tô Lạc Lạc quay lưng tức giận che mắt lại.

Cô nghe thấy người đàn ông sau lưng đi vào phòng tắm để tắm rửa, cô ở cửa chờ anh, tính chất chuyện xảy ra hôm qua quá ác liệt, cô cần nghiêm túc cảnh cáo anh.

Nếu không chung sống chung nhà, có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai, cô không hi vọng sau này sẽ xảy loại chuyện lau súng cướp cò như vậy nữa.

.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện