Người Cha Hàng Tỉ Sủng Nghiện

Khoảng Thời Gian Hạnh Phúc


trước sau



Lúc này, Long Dạ Tước ở đối diện đột nhiên mở một Bai sâm panh ra, rót vào hai chiếc ly thủy tinh đế cao.

Tô Lạc Lạc nhìn động tác của anh, sau khi rót xong, Long Dạ Tước đưa một ly cho cô, Tô Lạc Lạc lịch sự nhận lấy, mà lúc này trước mặt bọn nhỏ cũng đặt hai ly sữa bò.

Tô Lạc Lạc cầm ly sâm panh uống một ngụm vào miệng, mùi vị không tệ, rất hợp khẩu vị của cô, cô cũng hơi khát liền uống hết một hơi.

Tô Lạc Lạc không hiểu biết nhiều lắm về mấy loại đồ cao cấp này, chỉ nghĩ là đồ uống mà thôi, nhưng mà cô lại không biết Bai sâm panh này cũng có độ mà cũng không thấp, mười hai độ, hương vị rất ngon.

Long Dạ Tước thấy cô uống xong, lịch sự đứng lên rót nửa ly cho cô nữa, Tô Lạc Lạc liếc nhìn anh nói: “Cảm ơn.


“Nếu em thích thì uống nhiều một chút, dù sao đã mở một Bai rồi, tối nay không uống thì sẽ thật lãng phí.

” Anh khuyến khích cô uống nhiều hơn, dưới đáy mắt thâm thúy của anh chợt lóe lên một vòng dụng tâm kín đáo vui vẻ.

Tô Lạc Lạc bắt đầu ăn cùng bọn nhỏ, cô ăn rất no bụng mà đồng thời bất tri bất giác cô cũng đã uống hai ly sâm banh lớn vào bụng, cô uống quá mãnh liệt nên nhất thời không cảm thấy say gì cả.


Tác dụng rượu tương đối chậm.

Sau bữa tối, đã tám giờ ba mươi rồi, Tô Lạc Lạc đang chuẩn bị cùng bọn nhỏ cắt bánh kem thì điện thoại di động bên cạnh Tô Lạc Lạc vang lên.

Khuôn mặt tuấn tú của Long Dạ Tước nhìn chằm chằm điện thoại cô có chút không hài lòng, anh có dự cảm rằng nhất định là người đàn ông kia gọi đến.

Tô Lạc nhìn xem, quả nhiên là Dạ Trạch Hạo gọi đến, anh ta nói buổi tối có thể sẽ gọi đến.

Tô Lạc Lạc cũng không biết anh ta muốn làm gì, cô nhanh chóng nghe máy: “A lô!”
“Đem bọn nhỏ ra ngoài sân đi.


“Hả, tại sao?”
“Đem ra đi rồi em sẽ biết.

” Dạ Trạch Hạo đầu dây bên kia thần thần bí bí.

Tô Lạc Lạc có chút kinh ngạc cười nói: “Anh nói đi chứ.


“Em đem bọn nhỏ ra đi rồi tôi sẽ nói, nhanh lên.

” Dạ Trạch Hạo thúc giục.

Tô Lạc Lạc bị lời nói của anh làm cho bối rối: “Được, ra ngoài sân đúng không?”
“Tốt nhất là tìm một chỗ thoáng đãng.


Tô Lạc Lạc bị sự thần bí của anh ta kích thích khơi dậy lòng hiếu kì, cô nói với bọn nhỏ: “Các con đi ra ngoài sân với mẹ nhé?”
“Bây giờ sao?”
“Ừm, bây giờ.

” Tô Lạc Lạc cười lên.

Vẻ mặt Long Dạ Tước có chút khó coi, anh nhìn chằm chằm vào cô thấy cô vừa nghe điện thoại vừa cười rất vui vẻ, hiển nhiên Dạ Trạch Hạo ở đầu dây bên kia đã làm chuyện gì đó khiến cô rất vui vẻ.


Xem ra cô không chỉ ăn sinh nhật cùng bọn họ mà còn để người đàn ông kia cùng ăn sinh nhật với cô sao?
Bọn nhỏ lập tức theo cô ra khỏi đại sảnh rồi đến trước bãi cỏ, cuộc nói chuyện giữa Tô Lạc Lạc và Dạ Trạch Hạo vẫn chưa kết thúc.

Cuối cùng Dạ Trạch Hạo tò mò hỏi: “Em ra ngoài chưa?”
Tô Lạc Lạc lúc này đã đưa bọn nhỏ đến bãi cỏ, cô nói với Dạ Trạch Hạo ở đầu dây bên kia: “Ừm, bọn tôi ra rồi, rốt cuộc anh muốn làm gì vậy?”
“Nhìn lên trời.

” Tiếng của Dạ Trạch Hạo truyền đến.

Ở một nơi cách đó không xa khoảng một ki lô mét, pháo hoa rực rỡ mê người xuất hiện trên bầu trời, thắp sáng cả một bầu trời đêm.

Tô Lạc Lạc nghẹn họng nhìn trân trối pháo hoa trên trời, mà bên cạnh cô, bọn nhỏ đang hưng phấn vừa nhảy vừa hét lên.

Pháo hoa vô cùng đẹp mắt, từng chùm từng chùm đủ màu sắc rực rỡ dưới bầu trời đêm.

Long Dạ Tước cũng chậm rãi bước ra, anh nhìn chằm chằm vào pháo hoa trên bầu trời với đôi mắt lạnh lùng, nhưng pháo hoa hấp dẫn rực rỡ đó trong mắt anh đã biến thành một đồ vật chán ghét.

Hoa ra người đàn ông đó lại dùng cách này để chúc mừng sinh nhật cô.

Tô Lạc Lạc hoàn toàn sững sờ, nhìn pháo hoa rực rỡ, trong lòng quả thực rất cảm động, Dạ Trạch Hạo đang làm gì vậy? Tại sao anh ta đốt

pháo hoa cho cô?
Hơn nữa những chùm pháo hoa này đẹp đến nỗi làm người ta nghẹt thở, làm người ta tán thưởng.

Tô Lạc Lạc chưa từng gặp qua loại pháo hoa có màu sắc một không hai như vậy, không có gì sánh nổi, giống như dải ngân hà trên bầu trời đêm, hình dáng kì lạ thật làm người khác kinh ngạc, không biết phải làm sao.

Bọn nhỏ cũng xem ngơ ngẩn người rồi, pháo hoa thật đẹp nha!
Kéo dài trọn vẹn suốt hai mươi phút, Tô Lạc Lạc cầm điện thoại không biết đã cúp máy hay chưa, cứ như vậy cùng bọn nhỏ ở một chỗ thưởng thức pháo hoa rực rỡ.

Khi dấu vết của chùm pháo hoa cuối cùng biến mất, cả bầu trời trở nên yên tĩnh, nhưng mà trái tim của Tô Lạc Lạc lại không dễ dàng yên tĩnh lại được, lúc này cô mới nhớ điện thoại vẫn chưa cúp.

Cô cầm lên, vẫn đang trong cuộc trò chuyện với Dạ Trạch Hạo, cô nhanh chóng đưa đến bên tai khẽ gọi: “Dạ Trạch Hạo, anh còn ở đó không?”
“Tôi đây…Chúc em sinh nhật vui vẻ, gói đồ mà em đem về hôm nay là quà sinh nhật tặng em, em trở về mở ra xem đi! Ngủ ngon.

” Dạ Trạch Hạo nói xong, cúp điện thoại.

“Dạ Trạch Hạo…” Tô Lạc Lạc không khỏi kích động gọi tên anh.


Mà người đàn ông nào đó đứng sau lưng cô, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Lần sinh nhật này, anh trơ mắt đứng nhìn người đàn ông khác chúc mừng sinh nhật cô bằng cách mà cô thích, nhìn cô thâm tình gọi tên một người đàn ông khác.

“Mommy, đây là quà mà chú Dạ tặng cho mẹ sao? Đẹp quá.

” Tô Tiểu Hinh ngẩng đầu nói.

Trong tâm trí của bọn nhỏ, không có những suy nghĩ phức tạp, bọn nhỏ thích cái gì, cái gì đẹp thì sẽ nói ra.

Tô Lạc Lạc gật đầu: “Ừ, là quà chú ấy tặng.


“Mommy, chút nữa ba cũng có quà tặng mẹ đó!” Tô Tiểu Sâm nói xong, quay đầu mới phát hiện daddy đã đi rồi, nhưng rõ ràng khi nãy daddy ở ngay bên cạnh cậu cùng xem pháo hoa mà!
Tô Lạc Lạc cũng nhận ra rằng vừa rồi Long Dạ Tước ở bên cạnh cô nhưng khi cô xoay người, anh đã không còn ở đó nữa rồi.

Trong lòng Tô Lạc Lạc có cảm động cũng có áy náy, buổi chiều Dạ Trạch Hạo hỏi cô tại sao lại vội vàng về nhà, cô nói dối trước mặt anh, anh ta rõ ràng biết hôm nay là sinh nhật của cô.

Hơn nữa quà sinh nhật cũng đã mua xong, thậm chí còn dùng cách thức đặc biệt và bất ngờ như vậy chúc mừng sinh nhật cho cô, giống như trận pháo hoa vừa rồi, khẳng định cũng là những thứ rất đắt tiền.

Từ nhỏ đến giờ, đây là món quà sinh nhật đặc biệt nhất mà cô nhận được, và cũng là bất ngờ nhất.

Tâm tình của Tô Lạc Lạc có chút phức tạp, vừa rồi cô còn chưa đích thân nói lời cảm ơn với anh ta!
“Mommy, chúng ta đi ăn bánh kem đi!” Tô Tiểu Hinh kéo ống tay áo cô.

Lúc này, Tô Lạc Lạc mới nhớ ra còn chưa ăn bánh kem cùng bọn nhỏ, cô mím môi cười cười: “Được, đi thôi! Chúng ta đi ăn bánh kem!”
Lúc Tô Lạc Lạc kéo bọn nhỏ trở lại đại sảnh chỉ nhìn thấy Long Dạ Tước đang ngồi trên ghế sô pha, mà trong tay của anh đã đổi thành rượu mạnh mà không phải là sâm banh nữa.

.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện