Người Cha Hàng Tỉ Sủng Nghiện

Dạ Trạch Hạo Ôm Cô


trước sau



Sau khi Long Dạ Tước gọi món xong, anh tao nhã nâng chén, thưởng thức trà, nhìn những biểu hiện phong phú trên mặt của cô: “Đến lượt em.”
“Ưm… anh gọi nhiều như vậy, em không cần gọi nữa! Ă không hết.” Tô Lạc Lạc cảm thấy sáu món là đã nhiều lắm rồi.
“Các món ăn ở đây thiên về khẩu vị chứ không phải khẩu phần.

Vì vậy, sáu món thực tế không gọi là nhiều.”
“Gì….”
“Trước mắt em chưa biết gọi món gì, vậy để anh gọi thêm vài món nữa!” Nói xong, Long Dạ Tước đặt tách trà xuống, nhìn nhân viên phục vụ, mở đôi môi gợi cảm, lại thêm bốn món nữa.
Tô Lạc Lạc ngồi đối diện đã hóa đá rồi, cô có một loại dự cảm bị anh ăn thành kẻ bần hàn.
“Được rồi, vậy hai vị muốn uống gì?”
“Mở một Bai Lafite Louis XIII loại sáu lít.”
Tô Lạc Lạc tim sắp loạn nhịp rồi, không am hiểu về rượu thì cũng biết Lafite, một thương hiệu rượu nổi tiếng! Tô Lạc Lạc vội vàng nuốt nước miếng: “Ừm! Chúng ta không uống được nhiều như vậy đâu!”
“Ở đây nếu rượu uống không hết có thể gửi lại.” Người đàn ông cong môi cười, giống như hoàn toàn không biết anh đang mở một chai rượu vang đỏ đắt cỡ nào.
“Vâng, vui lòng chờ một chút.” Người phục vụ mỉm cười rời đi.

Tô Lạc Lạc uống cạn ly trà, cô cố chịu đựng, cuối cùng vẫn là nhịn không được, thấp giọng hỏi người đàn ông đối diện: “Xin hỏi, loại rượu anh vừa mở bao nhiêu tiền?”
“Giá thị trường phải hơn hai mươi triệu một chai.” Người đàn ông nhẹ giọng nói.
Đôi mắt của Tô Lạc Lạc vốn đã to càng trừng to gấp đôi, nhìn người đàn ông này, biểu cảm của cô cứng đơ.
“Cái gì? Đắt như vậy?” Tô Lạc Lạc cắn môi, vẻ mặt tức chết.
“Không mang theo đủ tiền sao?” Long Dạ Tước cố ý hỏi, vẫn là vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
Vẻ mặt Tô Lạc Lạc đau khổ.

Nếu cộng hết tài sản của cô lại cũng không đủ tiền mua chai rượu đỏ này!
“Cái kia….”
“Đừng lo lắng, bữa ăn này anh sẽ mời.” Người đàn ông đột nhiên tỏ ra tốt bụng nói, khuôn mặt tuấn tú cùng nụ cười thâm thúy.
Tô Lạc Lạc nhìn anh, muốn sởn cả xương sống, nhưng lại phát hiện cô không mời anh ăn tối, ngược lại còn được ăn một bữa đắt tiền như vậy.

Hôm nay lại kêu anh bỏ tiền ra, trong lòng cô thật cảm thấy không phải.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô hơi đỏ, nâng cốc trà thể hiện sự phiền muộn.
“Đây là nơi anh thường ăn sao?” Tô Lạc Lạc kêu lên, đối với người đàn ông này cô đã biết quá ít về anh.
“Ừm! Anh thường ăn ở đây.” Long Dạ Tước gật đầu.
Tô Lạc Lạc không nói nên lời.

Hiện tại, nợ anh cái gì về cơ bản vẫn chưa rõ ràng.
Rượu đến, nhân viên phục vụ rót cho mỗi người nửa ly: “Mời các vị từ từ dùng.”
Tô Lạc Lạc tới rồi, cô cũng chỉ có thể thưởng thức, cô không do dự cầm ly rượu lên, học người đàn ông đối diện lắc lắc, đưa vào miệng nếm thử.
Cô là người uống rượu không biết uống rượu gì, vì vậy, cô không khỏi thở dài, rõ ràng chỉ là một ly rượu, tại sao lại đắt đến như vậy chứ!
Tuy nhiên, rượu mang một chút hương thơm dịu, uống ngụm thứ hai vẫn cảm thấy thật đắt đỏ.
Tiếp theo, các món ăn được nhân viên phục vụ lần lượt mang lên.

Đúng như Long Dạ Tước đã nói, các món ăn ở đây thiên về hương vị chứ không phải phần ăn, trình bày sang trọng và đẹp mắt, phần ăn chỉ ăn vài miếng là đã hết rồi.

Tô Lạc Lạc thoạt nhìn không hiểu, nhưng sau khi cắn một miếng mới phát hiện ra, trời ạ! Thế giới có những món ăn ngon như vậy.
Nó thực sự ngon, quả nhiên nó đắt như vậy là có lý do!
Tô Lạc Lạc trải qua trận bị bắt cóc, cô sợ tới mức bụng cực kỳ đói, hơn nữa đồ ăn lại rất ngon, thật sự cô không nhịn được trở thành đồ ham ăn, nhìn người đàn ông đối diện ăn rất tao nhã thanh lịch.
Anh gọi đủ các món, vì vậy, hoàn toàn có thể thỏa mãn khẩu phần ăn của một người ham ăn như cô.
Khóe miệng Long Dạ Tước nở nụ cười, tuy rằng hôm nay vì cô mà anh chịu thương tổn, nhưng cũng mở cho anh một cánh cửa, một cánh cửa cho phép anh tiến vào trong

tim người phụ nữ này.
Cô ấy không còn là một con mèo hoang nhỏ bướng bỉnh với hàm răng và móng vuốt sắc nhọn.

Nếu nhìn cô ấy tỉ mỉ, cô chỉ là một con mèo nhà dễ thương và hấp dẫn.
Tô Lạc Lạc đang ăn, đôi mắt to lóe lên, vừa nháy mắt vừa nhai đồ ăn, điều này khiến người đàn ông đối diện cảm thấy xinh đẹp thanh tú.
So với đồ ăn trước mặt, dường như người phụ nữ ngồi đối diện càng hợp với khẩu vị của anh hơn.
Ăn cơm xong, đã tám giờ tối, Long Dạ Tước định đưa cô đi đón bọn nhỏ về nhà.
Tuy nhiên, quả thực có một người đang rất lo lắng.
Người này là Dạ Trạch Hạo.

Buổi trưa đợi anh ta tham gia hoạt động quay lại xe thì không thấy Tô Lạc Lạc nữa.

Anh hỏi Lan Lan, Lan Lan nói sau ra ngoài đưa kính mắt, không thấy cô ấy không quay lại, cô ta nghĩ cô ấy đang ở góc nào đó của sân khấu để xem hoạt động.
Dạ Trạch Hạo gọi điện thoại cho cô.

Xe của Dạ Trạch Hạo đã đợi sẵn, chờ Tô Lạc Lạc trở lại xe.

Nhưng từ lúc sự kiện kết thúc vào buổi trưa đến giờ đã là hai tiếng, hoạt động đã xong hết cũng không thấy Tô Lạc Lạc quay trở lại.
Bọn họ chỉ có thể rời đi trước, Dạ Trạch Hạo vẫn gọi đi gọi lại cho cô, những cuộc gọi đó anh để từ lúc bắt đầu gọi đến khi cuộc điện thoại tự động tắt máy.
Dạ Trạch Hạo thật sự là nổi điên, một người lớn như Tô Lạc Lạc làm sao có thể biến mất?
Có việc gì gấp mà cô ấy phải rời đi? Hay là có chuyện gì xảy ra với cô ấy?
Khi Dạ Trạch Hạo trở lại công ty, anh ta quyết định nếu không tìm thấy Tô Lạc Lạc, anh ta sẽ báo cảnh sát.

Tuy nhiên, chị Mai đã thuyết phục anh ta đợi, bởi vì Tô Lạc Lạc là người lớn chứ không phải đứa trẻ ba tuổi.

Có lẽ cô ấy thực sự có việc phải đi gấp, không có thời gian để kịp báo cho ai.
Dạ Trạch Hạo chỉ có thể nghĩ như vậy, mà anh ta biết, muốn đi tìm Tô Lạc Lạc còn có chỗ có thể đợi.

Đó là biệt thự của Long Dạ Tước.

Lúc anh ta từ công ty về thì tình cờ gặp Long Dạ Tước đưa Tô Lạc Lạc đi ăn tối.

Vì vậy, xe anh ta dừng ở cửa nhà Long Dạ Tước, đợi từ sáu giờ tới bây giờ đã là chín giờ rồi.
Long Dạ Tước đem Tô Lạc Lạc đi đón hai đứa nhỏ.

Hôm nay, tụi nhỏ rất tò mò Long Dạ Tước đột nhiên đi khỏi, Long Dạ Tước chỉ có thể nói dối rằng có việc gấp nên buộc phải rời đi, mới không thể nói lời tạm biệt với tụi nhỏ.
Tô Lạc Lạc sẽ không bao giờ để bọn nhỏ biết hôm nay xảy ra chuyện gì, cũng may hai đứa nhỏ tương đối dễ lừa, cho nên đã tin bọn họ.
Mà vết thương của Long Dạ Tước bị quần áo che kín, bọn nhỏ cũng nhìn không ra.
Xe của Long Dạ Tước chạy lên một con dốc dài, cuối cùng cũng tới cửa biệt thự của anh.
Đúng lúc này, trong bóng tối bên cạnh, một bóng đèn xe đột nhiên sáng lên.
“Dạ Tước, dừng xe, em qua đó chào hỏi một tiếng.”
Long Dạ Tước đương nhiên biết xe của ai, nhưng không ngờ lại dừng ở cửa khiến anh có chút không vui.

Nhưng anh phải dừng xe lại, Tô Lạc Lạc nhanh chóng xuống xe, từ trong chiếc xe thể thao, Dạ Trạch Hạo bước nhanh về phía trước, lúc Tô Lạc Lạc còn chưa kịp nói lời nào, anh đã dang tay ra, ôm chặt Tô Lạc Lạc vào lòng..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện