Người Cha Hàng Tỉ Sủng Nghiện

Lại Mắc Lừa


trước sau



Long Dạ Tước sững sờ vài giây, người phụ nữ này thật sự không cần tiền?
“Em cảm thấy anh trả cho em ít sao?” Long Dạ Tước không tin cô không phải là người không ham tiền.
Tô Lạc Lạc lập tức nghiêm túc nhìn anh: “Không phải! Em nghĩ ăn của anh, ở nhà anh như thế là đủ rồi, không cần lương, ngoài ra chăm sóc con cái là trách nhiệm của em.”
Long Dạ Tước có chút không nói nên lời, anh muốn đối tốt với cô một chút, vậy mà cô lại cự tuyệt.
“Được, từ nay về sau, nhà này giao lại cho em.” Long Dạ Tước khóe miệng nở nụ cười mãn nguyện, chỉ cần người phụ nữ này ngoan ngoãn ở bên cạnh anh là được rồi.
Tô Lạc Lạc cũng thấy thoải mái, bây giờ cô có thể dành thời gian chăm sóc tốt cho bọn nhỏ, cũng không cần lo lắng không có nơi ở rồi.
Buổi sáng Tô Vũ Phỉ nhận được điện thoại của Tiểu Băng, kêu cô ta đi ra ngoài, Tô Vũ Phỉ không biết kế hoạch bắt cóc Tô Lạc Lạc đã thất bại.
Cô ta lập tức ra khỏi nhà đi theo Tiểu Bạch vào căn nhà riêng, Cô ta vừa bước vào trong thì nhìn thấy trong đại sảnh bốn người, người thì ngồi, người thì nằm.

Bốn người này hóa ra là những người mà cô ta đã thuê để bắt cóc Tô Lạc Lạc .
Đôi mắt đẹp của Tô Vũ Phỉ trừng to lên mấy phần: “Chuyện này là thế nào?”

“Tiểu thư, người phụ nữ mà cô yêu cầu chúng tôi bắt cóc rốt cuộc là người như thế nào? Bên cạnh cô ta có một người đàn ông lợi hại như thế? Đánh cho anh em chúng tôi đến mức tàn phế rồi.” Tên đại ca tay bị gãy bó thạch cao, nằm trên ghế giọng có chút tức giận hỏi.
“Cái gì? Các người đi bắt cóc? Nhưng không thành công? Cô ta đã được cứu?” Tô Vũ Phỉ tức giận nhìn chằm chằm hỏi.
“Vốn dĩ chúng tôi đã bắt cóc thành công, mang cô ta đến địa điểm chúng tôi đã chuẩn bị sẵn, thế nhưng không biết tại sao chúng tôi vừa tới nơi, lập tức có một người lái một chiếc xe sang trọng xuất hiện.

Người đàn ông kia tưởng chừng như là một tay lính đặc nhiệm.

Chúng tôi năm người xông lên, đều không đánh được anh ta một cái, cô xem anh em chúng tôi người nào cũng bị đánh đến bị thương.” Anh Lưu nghĩ đến Long Dạ Tước mà khiếp sợ.
Tô Vũ Phỉ từ đáy lòng nguyền rủa một tiếng phế vật, nhìn cơ bắp, vẻ mặt hung dữ, mà lại không bắt cóc được Tô Lạc Lạc, đành phải nén giận nói: “Ai đã cứu cô ta?”
“Đó là một người đàn ông cao lớn và đẹp trai, tôi dường như cảm thấy hơi quen… Dường như đã gặp qua anh ta ở đâu rồi … Hẳn là một người có lai lịch.”
Tô Vũ Phỉ mở ảnh của Long Dạ Tước trong điện thoại, nhanh chóng lật ra, hỏi bọn họ: “Là anh ấy phải không?”
“Đúng, đúng, đúng … Là anh ta …Chỉ một mình anh ta đã đánh năm anh em chúng tôi bị thương … Ôi, tay tôi …”
Sắc mặt Tô Vũ Phỉ kinh ngạc, không ngờ việc bắt cóc Tô Lạc Lạc không thành, lại còn dẫn đến việc Long Dạ Tước đến cứu, Long Dạ Tước thật sự quan tâm đến cô ta như vậy sao?
“Đã thế rồi, chuyện này nếu không làm xong, tôi không muốn giao tiền.” Tô Vũ Phỉ đành phải nuốt giận vào trong.
“Tiểu thư, cô phải chịu tiền viện phí cho đại ca chúng tôi chứ, cô đền bù một chút đi!”
“Các anh còn muốn như thế nào nữa?”
“Cô cần phải trả thêm một trăm năm mươi triệu.”
“Các người…”
“Tiểu thư, nếu như cô không làm như thế, hừm hừm, chúng tôi có thể sẽ bán đứng cô.”
Sắc mặt Tô Vũ Phỉ lập tức thay đổi, cô ta có tiền, nhưng cô ta tuyệt đối không thể để Long Dạ Tước biết là cô ta chủ mưu, nếu không sẽ gây bất lợi cho cả nhà nhà họ Tô, cô ta vội vàng nói: “Được, tôi có thể đưa tiền cho các anh.

Nhưng các anh bắt buộc phải giữ kín mồm miệng.



“Được, tiền sẽ chuyển khoản vào buổi chiều, chúng tôi sẽ bảo mật.”
Ngay khi Tô Vũ Phỉ rời đi, một người khác hỏi tên cầm đầu: “Đại ca, chúng ta chẳng phải đã bán đứng cô ta sao?”
“Câm miệng đi, một tiểu thư như cô ta, nếu có thể lừa được ít tiền thì lừa một ít.” Tên cầm đầu khịt khịt mũi.
Khi Tô Vũ Phỉ xuất hiện, tức giận nắm chặt tay, Tô Lạc Lạc được Long Dạ Tước cứu ra, nghĩa là quan hệ giữa bọn họ không có

rạn nứt, ngược lại còn được hâm nóng lên.
“Ngữ Phù…”
“Đám rác rưởi này tìm ở đâu ra? Bắt cóc một người cũng làm không xong, còn tiêu tốn một ba trăm năm mươi triệu của mình.” Tô Vũ Phỉ tức giận quay đầu lại mắng chửi bạn thân.
Tiểu Băng cũng không nói nên lời, vốn dĩ những người này cũng rất khá, nhưng ai biết được rằng bọn họ lại đụng phải một người như Long Dạ Tước chứ?
“Xem ra năng lực của Long Dạ Tước cũng khá.” Tiểu Băng cũng chỉ có thể cười khan một tiếng.
Tô Vũ Phỉ tức giận giậm chân, bản lĩnh của Long Dạ Tước cô là người biết rất rõ, người đàn ông này là nhân tài trong kinh doanh, trên cả bản lĩnh, văn võ song toàn, mặt nào cũng là hàng đầu.
“Hiện tại đã ổn rồi, sau này tôi muốn đối phó với Tô Lạc Lạc lần nữa, cô ta nhất định sẽ đề phòng.” Tô Vũ Phỉ cắn môi, bất đắc dĩ nói.
“Ba cô thật sự không muốn nhận lại cô ta sao?”
“Ba tôi cực kỳ ghét cô ta.”
Trong lòng Tô Vũ Phỉ chế nhạo, cô là tiểu thư duy nhất của nhà họ Tô, Tô Lạc Lạc hoàn toàn không xứng.
Chiều hôm đó, Tô Lạc Lạc cùng hai đứa nhỏ ở nhà, cô kiên nhẫn cùng chúng làm thủ công mỹ nghệ, vẽ tranh, tô màu, cùng bọn nhỏ trải qua một ngày cuối tuần vui vẻ.
Ngày thứ hai, Tô Lạc Lạc cùng Long Dạ Tước đưa hai đứa nhỏ đi học, bọn nhỏ đều ăn điểm tâm tại trường học, Tô Lạc Lạc quay xe, đang không biết làm sao đối phó với bữa ăn sáng.
“Đi ăn sáng với anh, ăn sáng xong đi cùng anh đến bệnh viện.” Người đàn ông bên cạnh đột nhiên nói.
Tô Lạc Lạc lập tức nhìn về phía vết thương trên tay anh: “Vết thương của anh sao rồi?”
“Vết thương sâu quá, phải khâu mấy mũi.”
Tô Lạc Lạc lập tức cũng trở nên lo lắng, vội vàng gật đầu nói: “Được, em cùng anh đến bệnh viện.”
Long Dạ Tước nhìn thấy vẻ lo lắng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, trong mắt hiện lên một nụ cười, xem ra sau này không có việc gì, vì cô bị thương thêm chút nữa cũng không sao.
Sau khi ăn sáng ở cửa hàng gần đó xong, họ đến bệnh viện.

Nhà họ Long có mấy bệnh viện tư nhân, được đầu tư đặc biệt với quy mô lớn và trang thiết bị tân tiến, Tô Lạc Lạc đi cùng Long Dạ Tước đến nơi gần nhất.

Ngồi trong phòng điều trị, một nữ bác sĩ giỏi đích thân khám cho anh.

Tô Lạc Lạc đứng sang một bên, nhìn nữ bác sĩ cẩn thận gỡ từng chút một băng gòn dính máu.

Cô cảm thấy mồ hôi lạnh túa ra khắp người, không đủ nhẫn nại nhìn thẳng vào vết thương của anh.
Nhưng mà, cô không yên tâm, tò mò tiếp tục nhìn vào vết thương.

Bởi vậy, biểu hiện trên mặt cô rất phong phú, Long Dạ Tước lạnh lùng liếc mắt một cái, cánh tay cũng không có né tránh, không bị run lên.

Anh rất thú vị nhìn chằm chằm trên khuôn mặt của Tô Lạc.
Nhìn cô nghiến răng nghiến lợi một hồi, nhắm mắt lại một lúc, một lúc lại ngây ngô như một đứa trẻ, Long Dạ Tước đột nhiên nói với cô: “Lại đây, anh có chuyện muốn nói.”
Tô Lạc Lạc lập tức cúi xuống nghiêng người gần trước mặt anh, bị người đàn ông đó hôn trực tiếp lên má.
Tô Lạc Lạc nhanh chóng đứng lên, sắc mặt đỏ bừng nhìn chằm chằm anh.

Người đàn ông này thật đáng ghét, đang phải khâu mà còn làm loạn.
Long Dạ Tước cong môi cười, điệu cười có chút tà ác.

Tô Lạc Lạc nhìn bộ dạng này, nhìn những vết khâu của anh, cô không thèm tính toán với anh, thế nhưng những việc như thế sau này, cô tuyệt đối không bỏ qua..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện