Người Cha Hàng Tỉ Sủng Nghiện

Chúng Ta Là Người Một Nhà


trước sau



“Mommy…” Bọn nhỏ vội vàng chạy tới, Tô Lạc Lạc mỗi bên ôm một bé, hôn bọn nhỏ, ngẩng đầu nhìn thấy bóng dáng đẹp trai mê người đang đi tới, cặp mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào cô, cô không khỏi chớp chớp mắt.
Không dám nhìn thẳng.
“Mommy, daddy nói sau này mẹ sẽ không đi làm nữa, sau này mẹ sẽ ở bên cạnh chúng con đúng không?”
“Ừm! Công việc của mẹ sau này chính là chăm sóc các con và lo cho ngôi nhà này.”
“Cũng chăm sóc daddy.”
“Sau này, chúng ta là người một nhà rồi.”
“Vậy các con có còn muốn ba kế không?” Một giọng nói tức giận đột ngột vang lên.
Trong nháy mắt, bọn nhỏ rời khỏi vòng tay của Tô Lạc Lạc, mỗi đứa một bên ôm lấy chân dài của anh: “Không muốn nữa, chúng con chỉ cần daddy.”
Tô Lạc Lạc bị một màn này làm cho dở khóc dở cười, nhưng nhìn thấy bọn nhỏ hào hứng như vậy cô thật sự rất vui.
“Vừa vặn chị Trương trong nhà có việc gấp, chị ấy có thể sẽ nghỉ việc, cho nên bắt đầu từ bây giờ em sẽ chịu trách nhiệm một ngày ba bữa cho anh và các con, không vấn đề gì nhỉ!”

“Chỉ cần mọi người không chê em nấu ăn không ngon thì đương nhiên em không có vấn đề gì.” Tô Lạc Lạc nhướng nhướng mày, tự tin trả lời.
“Không chê, đồ ăn mommy nấu rất ngon!” Tô Tiểu Sâm lập tức động viên mommy.
“Được rồi, các con ở đây chơi đi! Mommy vào bếp làm đồ ăn tối cho mọi người.”
“Daddy, ba chơi đá banh với chúng con nha!” Tô Tiểu Hinh quấn lấy anh.
Long Dạ Tước lập tức cười lên: “Được, daddy chơi cùng các con.”
Tô Lạc Lạc đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng nói với người đàn ông một câu: “Cẩn thận tay của anh đấy.”
Long Dạ Tước vừa nắm tay Tô Tiểu Hinh dắt đi vừa quay đầu lại, môi mỏng gợi cảm cong lên một nụ cười: “Còn nói không quan tâm đến anh nữa.”
Tô Lạc Lạc lập tức xấu hổ quay người đi vào phòng bếp, bọn nhỏ thích ăn gì cô đều biết rõ, nhớ tới việc xấu hổ lúc trưa, lần này cô tuyệt đối sẽ không quên bỏ muối nữa.
Một tiếng sau, Tô Lạc Lạc đeo tạp dề hoa bưng thức ăn đi ra, sau khi Long Dạ Tước rửa tay cho bọn nhỏ xong thì ngồi vào bàn.

Tô Lạc Lạc làm món khoai tây nghiền bọn nhỏ thích ăn nhất, vừa mở nắp, bọn nhỏ ‘oa’ một tiếng, biểu cảm như hai con mèo tham ăn.
Ánh mắt của Long Dạ Tước rơi lên người cô, đáy mắt chìm xuống, người phụ nữa này thực sự có khí chất của một người vợ hiền mẹ tốt, vô cùng phù hợp với yêu cầu làm vợ của anh.
Tô Lạc Lạc đã làm bữa tối đầu tiên rất thành công.

Bọn nhỏ vừa ăn vừa nói cười rất sôi nổi và vui vẻ.

Gương mặt đẹp trai trước giờ không biểu lộ gì của Long Dạ Tước nhìn bọn nhỏ cũng lộ rõ tình thương của ba nồng đậm.
Thời gian tiếp theo rất có quy luật, cô giúp bọn nhỏ tắm rửa, sau đó kể chuyện, dỗ bọn nhỏ đi ngủ, lúc Tô Tiểu Hinh sắp chìm vào giấc ngủ, chớp mắt to tròn hỏi: “Mommy, hôm nay mẹ ngủ cùng ba được không?”
“Tại sao?”
“Bởi vì daddy ngủ một mình sẽ sợ, có quái vật.”

Tô Lạc Lạc lập tức buồn cười: “Trong hiện thực không có quái vật đâu, quái vật chỉ xuất hiện trong truyện cổ tích thôi.”
Sau khi hôn mỗi đứa một cái, Tô Lạc Lạc đắp chăn bông kĩ càng, bọn nhỏ liền nhắm mắt ngủ.
Tô Lạc Lạc trông chừng cỡ hơn mười phút, cô đẩy cửa đi ra nhìn thoáng qua phòng ngủ chính của Long Dạ Tước.

Anh vừa ăn xong bữa tối liền đi vào thư phòng, hiển nhiên là công việc của anh luôn bận rộn, tối còn phải làm việc.
Tô Lạc Lạc quay về phòng, bây giờ cô không dám đụng điện thoại nữa cũng không dám đụng vào máy tính, cũng không xem Ipad, nhưng mà bây giờ cô lại không ngủ được.

Cô muốn đến kệ sách trong phòng của Long Dạ Tước, có lẽ cô sẽ tìm được một cuốn sách mà cô muốn xem trong đó.
Nếu như chỉ ngẩn người giết thời gian thì

cô sẽ càng dễ nghĩ ngợi lung tung hơn, nghĩ đến đây, Tô Lạc Lạc cảm thấy vẫn là nên đi đến chỗ anh tìm sách.
Cô nhẹ nhàng bước xuống lầu, đi đến trước cửa phòng làm việc ở lầu một, nhẹ nhàng gõ cửa.
“Vào đi.” Giọng anh trầm thấp truyền đến.
Tô Lạc Lạc vặn nắm cửa, thò đầu vào hỏi: “Tôi có thể đến chỗ anh tìm một quyển sách để đọc không?”
“Được.” Long Dạ Tước gật đầu, anh ngồi ngay ngắn tại vị trí, trước mắt đặt một notebook, ngón tay thon dài bận rộn gõ.
Tô Lạc Lạc nhẹ nhàng bước vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại sau đó đi đến hai hàng kệ sách lớn bên cạnh, có vẻ như anh rất thích đọc sách cho nên trong nhà mới làm hẳn hai hàng kệ sách lớn như vậy.
Cô nhìn thoáng qua, sách tiếng Anh rất nhiều, tuy trình độ tiếng Anh của cô cũng tạm được nhưng cô không muốn đi thử thách bản thân đọc một quyển đâu.

Cô cắn cắn môi, lại thấy một ít sách tiếng Pháp, Tô Lạc Lạc thầm nghĩ người đàn ông này thành thạo rất nhiều ngôn ngữ?
Học bá nha!
Cuối cùng, Tô Lạc Lạc đã tìm được sách tiếng Trung trên giá phân loại.


Có vẻ như anh không thích đọc nó! Tô Lạc Lạc nhìn thấy một số sách văn nghệ bằng tiếng Trung, toàn bộ đều bị anh đặt ở kệ cao nhất.
Làm sao đây nhỉ?
Cho dù cô có nhảy lên cũng không lấy được, chẳng lẽ đi ra ngoài chuyển một cái ghế vào sao?
Nhưng mà cũng không thể nhờ người đàn ông kia giúp được, anh bận rộn công việc lắm!
Tô Lạc Lạc nghĩ vậy nên cắn môi, duỗi tay nhảy lên nhưng vô lực, người lùn tịt không còn cách nào khác, chỉ kém một chút chút nữa thôi, cô không với tới.
Dù là cô đã nhảy rất nhẹ nhàng nhưng vẫn làm kinh động đến người đàn ông đang viết mail, ánh mắt anh rơi xuống giá sách, anh đứng dậy đi đến.
Vẫn chưa từ bỏ ý định muốn lấy cuốn sách có tên tiếng Trung đó, Tô Lạc Lạc dự định nhảy lên tiếp.

Chờ đến lúc cô dùng hết sức lực để nhảy lên thì từ khóe mắt cô thấy anh đang đi đến, cô bị dọa hết hồn, cơ thể mất thăng bằng rơi xuống, cơ thể va vào giá sách ở phía sau.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cánh tay tráng kiện của người đàn ông vung ra giúp đầu cô tránh va đập vào giá sách, mà cái đầu nhỏ của Tô Lạc Lạc đã đập mạnh vào lồng ngực của anh rồi.
Hơi thở nam tính nồng đậm phả vào khoang mũi, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tức khắc đỏ ửng lên.
“Không sao chứ!” Trên đầu cô, một câu hỏi trầm thấp vang lên.
Tô Lạc Lạc nhanh chóng nhận ra điều gì đó, cô vội lùi về phía sau nhìn cánh tay vừa cứu mình của anh, đầu óc cô khẽ quay cuồng, đó chính là cánh tay bị thương.
“Anh…Để em xem xem…” Tô Lạc Lạc bước nhanh tới, nhẹ nhàng xắn tay áo anh lên kiểm tra, vừa nhìn thấy, đầu cô trống rỗng vài giây, nơi vết thương được băng bó nguyên vẹn vậy mà giờ đây máu đỏ đang dần dần lan ra.
“Lại chảy máu rồi.” Trái tim Tô Lạc Lạc co rút, giống như là vết thương ở trên người cô vậy.
“Không sao đâu.”Long Dạ Tước rút tay về, sau đó anh vươn cánh tay khác ra rút cuốn sách đó đưa cho cô..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện