Người Cha Hàng Tỉ Sủng Nghiện

Dạ Trạch Hạo Tự Hủy Đi Danh Tiếng


trước sau



Tô Lạc Lạc ngủ trưa xong, rời giường, cô chậm rì rì nấu một ít mì để ăn, những ngày tháng rảnh rỗi như vậy cô thật sự không quen!
Nghĩ đến chuyện cô đâm Long Dạ Tước tối hôm qua, cô nhịn không được muốn cười.

Người đàn ông này muốn hôn cũng không nhìn thời điểm, đáng đời ha!
Bây giờ Tô Lạc Lạc hoàn toàn không xem điện thoại, không xem máy tính, chỉ có đọc sách.
Tối hôm qua xem sách không vào nhưng hôm nay đã bắt đầu có tâm trạng xem, hơn nữa càng xem càng cảm thấy cuốn hút.
Tô Lạc Lạc đang đọc sách thì điện thoại đặt bên cạnh vang lên, Tô Lạc Lạc cầm điện thoại lên xem, là Hạ Thấm gọi điện tới.
“A lô!” Tô Lạc Lạc nghe máy.
“Lạc Lạc, cậu đã xem những tiêu đề được tìm kiếm hot ngày hôm nay chưa?” Giọng Hạ Thấm lộ ra vẻ lo lắng.
Tô Lạc Lạc trả lời: “Tớ không xem điện thoại nữa, có chuyện gì xảy ra không?”

“Dạ Trạch Hạo công khai thừa nhận có mối quan hệ nam nữ với Hạ Dung rồi.

Anh ấy còn mở cuộc họp báo, thừa nhận trong mối quan hệ của hai người, bản thân anh đã cắt đứt quan hệ trước, cậu là người bị hại vô tội, anh ấy không tiếc phá hỏng thanh danh của mình để bảo vệ cậu.”
Tay cầm điện thoại của Tô Lạc Lạc run lên, đầu óc trống rỗng vài giây, Dạ Trạch Hạo đang làm gì thế? Đang làm việc ngốc nghếch gì vậy?
“Bây giờ toàn bộ người hâm mộ của anh ấy đều phát điên lên rồi, chuyện này làm cho người hâm mộ của anh ấy thoát fans rất nhiều, hơn nữa những lời mắng nhiếc trên mạng càng ngày càng ghê gớm, phải làm sao bây giờ đây! Tớ biết anh ấy là người vô tội mà!” Hạ Thấm ở đầu dây bên kia lo lắng cho thần tượng.
Tô Lạc Lạc cầm di động, cả người đều ngây dại, Dạ Trạch Hạo tại sao phải làm như vậy?
“Được rồi, Lạc Lạc, cậu gọi điện thoại cho anh ấy đi! Tớ thấy chắc bây giờ anh ấy cũng không dễ chịu gì đấy.”
“Được, tớ sẽ gọi.” Tô Lạc Lạc lên tiếng, Hạ Thấm ở đầu bên kia cúp máy.
Tô Lạc Lạc hít sâu một hơi, cầm lấy điện thoại gọi vào số điện thoại của Dạ Trạch Hạo.
“A lô!” Một giọng khàn khàn có chút vô lực truyền đến.
“Sao anh lại làm như vậy? Anh có biết hậu quả anh làm như vậy sẽ như thế nào không? Thanh danh của anh sẽ bị tổn hại nghiêm trọng đấy.” Tô Lạc Lạc chất vấn anh.
“Tôi tình nguyện để thanh danh của bản thân bị tổn hại cũng muốn giữ gìn sự trong sạch cho em.

Em yên tâm đi, em sẽ không bị người hâm mộ của tôi làm khó dễ nữa đâu.”
“Dạ Trạch Hạo, anh…” Tô Lạc Lạc nắm chặt ống nghe nhưng không biết phải nói như thế nào.
“Không cần quá cảm động, chuyện này vốn dĩ là do tôi mang phiền phức đến cho em, bây giờ do tôi đứng ra giải quyết mới tốt nhất.”
“Nhưng mà…Anh thật sự không cần phải làm thế đâu, tôi không quan tâm trên mạng mắng nhiếc tôi thế nào đâu.” Tô Lạc Lạc thở dài, hiện tại việc anh ấy cũng đã làm rồi, không thể vãn hồi được gì nữa.
“Tô Lạc Lạc, tôi tình nguyện làm như thế,” Lúc này, giọng nói của Dạ Trạch Hạo đầy trìu mến thêm chút não nề.
Tô Lạc Lạc cầm điện thoại, nắm thật chặt, nhưng một câu cũng không nói được, rõ ràng là mới quen biết anh ấy chưa đến hai tháng nhưng mà đối với anh ấy, cô cảm thấy biết ơn càng nhiều.
“Dạ Trạch Hạo, cảm ơn anh.” Tô Lạc Lạc chân thành nói.
“Có thời gian rảnh thì đưa bọn nhỏ đến nhà tôi chơi nhé, tôi rất nhớ bọn nhỏ đấy.”
“Được!” Tô Lạc Lạc mím môi cười.

Đầu dây bên kia cúp máy trước, Tô Lạc Lạc ngẩn người cầm điện thoại di động, cô nghĩ chắc bây giờ trên mạng chắc chắn đang ngập tràn tin tức tiêu cực của Dạ Trạch Hạo!
Khoảng sáu giờ tiếng xe đúng giờ từ bên ngoài vang lên, Tô Lạc Lạc từ chiếc ghế mây trong vườn hoa đứng dậy liền nghe thấy hai đứa trẻ vừa ca hát vừa đi vào.
Tô Lạc Lạc mỉm cười bước ra từ bên cạnh, hôm nay cô mặc một chiếc váy dài màu trắng, mái tóc đã gội vào buổi sáng rối tung ở sau ót, trong ánh chiều tà, cô tràn đầy hơi thở thuần khiết phiêu lãng.
“Mommy…”
Sau khi Tô Lạc Lạc nghênh đón bọn nhỏ trở về, cô ngẩng đầu liền nhìn thấy người đàn ông từ phía sau lưng đi đến.

Áo sơ mi trắng đơn giản phối với quần tây đen, bước đi thong dong, hào quang mạnh mẽ khiến cho người khác khuất phục.
Hai đứa trẻ vây quanh bên người Tô Lạc Lạc, khi cô ngẩng đầu lên, làn gió mát mẻ buổi chiều thổi những sợi tóc dài trước ngực của cô, từng sợi từng sợi bay bổng bay lên, váy cũng bị gió thổi làm ẩn ẩn hiện hiện dáng người uyển chuyển, bả vai mượt mà nhỏ nhắn, lộ ra một chút xương quai xanh gợi cảm.
Long Dạ Tước không khỏi âm thầm cảm thán, nhìn kĩ khuôn mặt của Tô Lạc Lạc không có nét nào giống với ba cô Tô Vĩ Khâm

cả, như vậy cô nhất định là giống mẹ của mình rồi.

Nhưng mà hình của mẹ cô ấy, anh đã thấy trên mặt dây chuyền rồi, tuy hình ảnh rất nhỏ thế nhưng có thể nhìn ra ngũ quan của hai người không giống nhau.
Vậy cuối cùng cô bé này giống ai chứ? Không giống ba cũng không giống mẹ, cô giống như không phải con của bọn họ vậy.
Phải biết rằng, hai đứa trẻ mà cô và anh sinh ra là sự tập hợp gen tốt đẹp của hai người bọn họ đấy!
“Tối hôm nay không cần nấu cơm đâu, chúng ta ra ngoài ăn, em có cần thay quần áo không?” Long Dạ Tước nhìn cô hỏi.
Tô Lạc Lạc cúi đầu xem xét, không có vấn đề gì nên lắc đầu: “Không cần thay, đi đâu ăn?”
“Daddy mời chúng ta đi ăn một bữa ăn thịnh soạn.”
“Luôn đòi ăn thịnh soạn, hai đứa các con không sợ sẽ biến thành heo nhỏ béo sao?”
“Không sợ ạ.” Bọn nhỏ được ăn thịnh soạn còn chỗ nào quan tâm đến vấn đề béo hay không béo?
Tô Lạc Lạc phát hiện ra bọn nhỏ không giống bộ dạng điềm tĩnh lúc trước nữa, xem ra bọn nhỏ có được tình yêu thương của cả ba và mẹ thì mới thể hiện được sự ngây thơ vốn có của mình, nghĩ lại có thêm một người ba cũng không phải xấu.
“Tiểu Hinh, Tiểu Sâm, mang cặp sách của các con vào trong đi.”
“Dạ được, daddy.”

Sau khi hai đứa trẻ rời đi, Long Dạ Tước không kiềm được liền tiến đến bên cạnh chỗ Tô Lạc Lạc, ánh mắt nhìn cô thâm thúy hỏi: “Nếu gần đây ba em gọi điện thoại thì em cũng không cần phải nghe máy, nếu như ông ta tìm đến nhà cũng không cần gặp mặt ông ta.”
Tô Lạc Lạc có chút ngạc nhiên: “Tại sao ông ta lại muốn tìm tôi?”
“Trước đây ba em có một số giao dịch kinh doanh cùng công ty của anh, bây giờ anh đã cắt đứt mọi hoạt động kinh doanh với công ty ông ta rồi.

Anh lo lắng ông ta sẽ đến tìm em nhờ vả.” Long Dạ Tước không thể không lo lắng chuyện này, bởi vì đa số lợi nhuận của công ty ông ta đều kiếm được nhờ phụ thuộc vào công ty anh.
Tô Lạc Lạc mở to mắt, trong mắt lóe lên một tia oán hận: “Em sẽ không nhận sự nhờ vả của ông ta.”
“Lúc mà anh không có ở nhà, nếu như ông ta tìm đến cửa em không được phép mở cửa gặp ông ta.” Long Dạ Tước thấp giọng dặn dò, anh không hi vọng cô sẽ dây dưa không rõ với những người của nhà họ Tô.
Tô Lạc Lạc gật đầu, dù cho anh không dặn dò thì cô cũng sẽ làm như thế.

Bởi vì cô không hề có một chút hảo cảm nào với người ba này, có thể nói rằng, sâu thẳm trong tim là cô hận ông ta.
Bữa tối bọn nhỏ ăn vô cùng vui vẻ, lúc về đến nhà là đã khoảng chín giờ, Tô Lạc Lạc dỗ dành các con của mình đi tắm, Long Dạ Tước đứng ở một bên quan sát, bọn nhỏ ngồi trong bồn tắm nghịch nước ‘ục ục ục’, thật sự rất dễ thương.
Tô Lạc Lạc mặc quần áo ngủ cho bọn nhỏ, Long Dạ Tước đưa bọn nhỏ về phòng ngủ, Tô Lạc Lạc thu dọn đồ đạc trong phòng tắm, làm xong việc liền chạy đến phòng của bọn nhỏ chỉ nhìn thấy Long Dạ Tước cầm một quyển truyện đang kể cho bọn nhỏ nghe.
Tô Lạc Lạc khẽ giật mình, người đàn ông này cũng biết kể chuyện nữa à? Đôi mắt thâm thúy của Long Dạ Tước liếc qua cô rồi tiếp tục kể tiếp câu chuyện.
Bầu không khí vốn dĩ vô cùng yên tĩnh, hai đứa trẻ nằm ngay ngắn trên giường, đôi mắt to tròn vô cùng ngây thơ nhìn daddy, nghe anh kể về câu chuyện ‘ngón tay cái’.

Âm thanh trầm thấp như tiếng đàn piano, thuần hậu êm tai, đừng nói chỉ có bọn nhỏ nghe say sưa, đến ngay cả cô đứng ngay cửa ra vào cũng cảm thấy thanh âm của anh thật mê người, giống như có một loại ma lực khó tả nào đó.
Kể xong câu chuyện, Long Dạ Tước vuốt ve hai cái đầu nhỏ của bọn nhỏ, dỗ dành bọn nhỏ đi ngủ, dưới những cái vuốt ve của daddy, bọn nhỏ dần dần chìm vào giấc mộng, miệng vẫn hơi nhếch lên..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện