– Đương nhiên không thể hủy bỏ, con đã chờ nó 5 năm.
Không cần đính hôn sau mới kết hôn, trực tiếp kết hôn đi.
Vả lại năm nay con đã 25 tuổi, cũng không thể đợi thêm.
Vương Nguyệt Dung ngồi xuống cạnh con gái, cầm tay cô, đau lòng nói.
– Chuyện này tôi sẽ bàn bạc với nhà họ Long, sắp xếp thời gian khác không cần đính hôn mà trực tiếp bàn chuyện hôn sự đi.
Tô Vĩ Khâm thở dài một hơi.
Chuyện thành ra như vậy, ông ta cũng rất buồn bực.
Con gái bước vào nhà họ Long.
Hai nhà liên hôn đối với sự phát triển của công ty ông trong tương lai có ảnh hưởng lớn.
– Ba, mẹ, hai người có để ý đến hai đứa con của Tô Lạc Lạc không? Hai đứa nhỏ kia có vẻ như bốn năm tuổi.
Hai người nói xem, sao cô ta lại có hai đứa còn này?
Tô Vũ Phỉ hỏi cha mẹ.
– Đúng vậy, sao cô ta lại có hai đứa con? Là cô ta sinh ra sao?
Vương Nguyệt Dung cũng khó hiểu.
Khuông mặt bình tĩnh của Tô Vũ Phỉ đột nhiên trở nên hốt hoảng cô cắn răng nói:
– Buổi tối Tô Lạc Lạc ngủ với Long Dạ Tước bọn họ căn bản không dùng biện pháp tránh thai.
Hai người nói xem, hai đứa trẻ kia có phải con của Long Dạ Tước không?
– Cái gì?
Vương Nguyệt Dung khiếp sợ, một đứa tiện nhân sinh con lại sinh ra đứa con của nhà họ Long?
Tô Vĩ Khâm không dám đoán bừa, ông ta cẩn thận nghĩ về dáng vẻ và tuổi tác của hai đứa nhỏ kia.
Ông ta gật đầu nói:
– Rất có khả năng là con nhà họ Long.
– Trời ạ, con đàn bà này không chỉ muốn quấy rối lễ đính hôn của con còn muốn chim chiếm tổ.
Chết tiệt, còn nhỏ tuổi như vậy, đã có tâm tư này.
Hóa ra, 5 năm trước cô ta biến mất là có nguyên nhân.
Cô ta căn bản muốn sinh ra đứa con của nhà họ Long, chờ thời cơ trở lại báo thù chúng ta.
Còn muốn cướp hạnh phúc của con gái chúng ta, cướp đi thái tử gia của nhà họ Long.
Vương Nguyệt Dung càng nói càng tức giận, hận không thể giết người.
Tô Vũ Phỉ cũng luống cuống.
Cô lo lắng nói:
– Ba, mẹ, con nên làm gì đây? Bọn họ có hai đứa con, Dạ Tước còn có thể cưới con sao?
– Không cần lo lắng, cho dù sinh con thì thế nào? Một đứa con hoang, muốn gả vào nhà giàu có như nhà họ Long được sao? Cô ta nằm mơ.
– Nguyệt Dung, được rồi, đừng nói Lạc