Tô Lạc Lạc nghiến răng nghiến lợi trả đũa nói: “Em muốn chọn nhà hàng đắt tiền nhất.
”
“Địa chỉ em chọn.
”
“Hôm nay em muốn uống một chai Louis XIII.
” Tô Lạc Lạc biết thứ anh có là tiền, nhưng cô chỉ muốn chọc tức anh một chút, để sau này anh không dám mời cô đi ăn tối.
“Nếu em có thể uống hết, anh mở cho em mười chai.
” Người đàn ông cong môi, nhẹ nhàng trả lời.
Tô Lạc Lạc không khỏi có chút buồn bực, quả nhiên dường như trời sinh chỉ có người đàn ông này mới có thể uy hiếp cô, ngược lại cô không có khả năng uy hiếp anh.
Tô Lạc Lạc cố gắng nghĩ, cũng không biết nhà hàng đắt nhất của thành phố nằm ở chỗ nào, ngược lại nghĩ quá nhiều tới mức phình đầu, cô chỉ có thể tức giận ngoảnh gương mặt nhỏ nhắn ra phía ngoài cửa sổ: “Anh chọn nhà hàng đi!”
Long Dạ Tước cười xấu xa, tao nhã điều chỉnh vô lăng xe hơi, hơi nghiêng người dựa vào ghế, trong mắt tràn ngập ý cười, anh thích dáng vẻ người con gái này chịu khuất phục anh.
Điều này khiến anh cảm thấy vô cùng thành tựu.
“Thông báo cho em một tin tốt, Tô Vũ Phỉ sắp phải đối mặt với thời gian tạm giam một tháng, đợi tới lúc vụ án bắt cóc được điều tra xong, cô ta có thể phải ngồi tù hơn hai năm.
”
Tô Lạc Lạc có chút kinh ngạc, Tô Vũ Phỉ bị bắt lại rồi sao? Nhanh như vậy sao? Hai năm ngồi tù đối với đại tiểu thư như cô ta mà nói, nhất định là khó chấp nhận được!
“Đó cũng là những gì cô ta đáng nhận được.
” Tô Lạc Lạc không có gì để thông cảm.
Long Dạ Tước nhìn liếc qua cô: “Sau này ai dám bắt nạt em, cứ việc nói với anh.
” Tô Lạc Lạc biết sự việc này của Tô Vũ Phỉ, cũng may mắn có sự giúp đỡ của anh, cộng thêm việc cứu thoát khỏi vụ bắt cóc lần trước, người đàn ông này có công sức không hề nhỏ.
“Cảm ơn.
” Tô Lạc Lạc cắn môi, bày tỏ sự biết ơn với anh.
“Anh không thích cảm ơn bằng lời nói.
Tốt hơn hết là tự mình làm việc gì đó, anh sẽ hài lòng hơn.
” Lúc này, đang chờ đèn giao thông, người đàn ông hơi quay người sang một bên, nụ cười trong đáy mắt mắt như ma quỷ muốn dụ dỗ người con gái ngốc nghếch.
Dùng khuôn mặt làm điên đảo chúng sinh của anh để mê hoặc cô.
Gương mặt nhỏ nhắn của Tô Lạc Lạc hơi cảm động ửng hồng, nhịn không được mở miệng nói: “Ngoài nói cám ơn, em không biết nên làm như thế nào.
”
Long Dạ Tước cũng chỉ trêu chọc cô, vừa nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô ửng hồng, anh không thể không tranh thủ lúc đèn đỏ suồng sã thưởng ngoạn.
Đèn xanh vừa sáng, chiếc xe địa hình màu đen ngay lập tức ngang ngược lao về phía trước như một con ngựa hoang.
Long Dạ Tước vẫn đưa cô đến nhà hàng đắt tiền lần trước, vì anh nhớ rằng cô thích những món ăn ở đó.
Tô Lạc Lạc bước vào trong nhà hàng này, thầm nghĩ, có lẽ đây là nhà hàng đắt nhất ở trung tâm thành phố!
Ngồi ở vị trí bên cạnh cửa sổ, người đàn ông bắt đầu gọi món, Tô Lạc Lạc cầm tách trà, quyền gọi món hoàn toàn giao cho anh, mà người đàn ông cũng không khách khí, dường như gọi ít nhất mười mấy món ăn.
Tô Lạc Lạc hơi trợn trừng mắt, người đàn ông này muốn biến cô thành một con lợn con hay sao? Những lần sau đi ăn với anh, cô nhất định sẽ mập thêm vài cân.
“Mang chỗ rượu vang lần trước tới đây cho tôi.
” Long Dạ Tước nói với nhân viên phục vụ.
Tô Lạc Lạc vừa nghe thấy vậy, thần kinh ngay lập tức căng thẳng, còn có chút xấu hổ, vừa rồi ở trong xe cô cũng chỉ nói bừa thôi.
Ngược lại người đàn ông rõ ràng lại làm thật: “Rượu vang mở ra rồi không nên để quá lâu, vì vậy lát nữa em có trách nhiệm uống nốt phần còn lại.
”
Tô Lạc Lạc lập tức trừng mắt: “Em không uống được nhiều như vậy.
”
“Anh lái xe, không uống rượu.
” Long Dạ Tước đẩy phần của mình ra rồi liếc mắt nhìn cô cười: “Ai vừa nói với anh là muốn uống hết một chai?
Tô Lạc Lạc xấu hổ đến mức muốn độn thổ, cảm thấy ở bên người đàn ông này, cô luôn không dễ gì mà cãi lại, còn bị chỉnh đốn ở khắp nơi.
Lúc này, nhân viên phục vụ đưa rượu vang tới, vẫn còn lại nửa chai, Tô Lạc Lạc nhìn rượu thơm, cho dù là rượu ngon, cô cũng thật sự không dám uống hết cả bình này đâu! Cô là kiểu người chỉ nhấp một chút rượu cũng đã say.
Long Dạ Tước rất lịch sự đứng lên, rót nửa ly rượu vang trong ly đế cao của cô, sau đó tự mình rót nửa ly, “Anh sẽ cùng em uống nửa ly.
”
Nói xong, anh nâng ly, muốn cùng cô cụng ly.
Tô Lạc Lạc chỉ có thể trợn mắt phồng má, cầm ly rượu lên chạm