– Cháu cũng không biết, hôm đó vì cháu quá mệt mỏi, ngủ là ngủ đến 3 tiếng, nên con đi gõ cửa để Dạ Tước mở cửa cho con.
Nhưng… khi con đến cửa phòng liền thấy một cô gái vội vã từ trong phòng đi ra.
– Cái gì, không phải cháu muốn nói, cô gái kia chính là con riêng của ba cháu chứ?
Bà Long nghe chuyện này đã hiểu rõ.
Tô Vũ Phỉ hít hít mũi, đau lòng che miệng khóc, vừa khóc vừa gật đầu:
– Đúng, chính là cô ấy… cô ấy trộm thẻ phòng của cháu và Dạ Tước.
Cháu không biết cô ấy ở trong phòng làm gì, nhưng Dạ Tước tầm mười giờ đã vào phòng và say như vậy.
– Trời ạ, lại có cô gái dám làm chuyện xấu hổ đến như vậy.
Giang Ngật đỡ trán, người bị hại là con trai bà, bà không khỏi cảm thấy tức giận nói:
– Rốt cuộc cô gái kia có làm gì Dạ Tước không?
Tô Vũ Phỉ càng khóc đau lòng hơn, nước mắt cô như chuỗi trân châu chặt đứt thi nhau rơi xuống
– Cô ấy xấu hổ chạy ra, quần áo không chỉnh tề, thấy cháu lại cười đắc ý.
Chàu vội vào phòng phát hiện Dạ Tước đang ngủ mà trong phòng hỗn độn, Dạ Tước không mặc đồ ngủ trên giường.
– Cái gì? Cháu trai của tôi lại bị…
Bà Long thật sự khó có thể mở miệng nói hai chữ kia.
Nhưng đáy mắt bà tức giận đã muốn nổ.
Cháu trai nhà họ Long của bà, lại bị một cô gái ngủ, đúng là thật sự chọc tức bà.
Long Sở Hùng cũng cảm giác việc này không đơn giản, ông ta trầm giọng nói:
– Cô gái kia sao lại phải làm như vậy?
– Bác trai, cô gái kia vẫn luôn hận ba cháu không nhận hai mẹ con họ.
Lúc đó, tin tức đám hỏi của hai nhà chúng ta truyền ra, chuyện cháu và Dạ Tước kết giao, cháu nghĩ….
Đây là cô ấy báo thù ba cháu.
– Còn có thể là cáig gì.
Con gái có loại mẹ như vậy, tất nhiên cũng di truyền xấu xa, thật đáng giận
Bà Long tức giận đến nỗi vỗ mặt bàn.
Giang Ngật cũng tức giận đến đỏ cả mặt.
Thế giới này lại có loại con gái không biết liêm sỉ như vậy.
– Sau đó cháu ngủ bên cạnh Dạ Tước, cháu không muốn Dạ Tước biết chuyện này.
Cháu sợ anh ấy biết không thể thừa nhận cho nên cháu vẫn không nói cho anh ấy.
Buổi tối hôm đó ở cùng chỗ với anh ấy không phải cháu