Anh quay đầu sang, đúng lúc nhìn thấy Tô Lạc Lạc đang cắn cánh môi dưới non mềm kia, như đang suy nghĩ gì đó.
Long Dạ Tước chạy xe đến cổng lớn của nhà họ Long, chỉ thấy cổng lớn có tám cột trụ La Mã, trông cực kỳ khí phách.
Long Dạ Tước nhìn Tô Lạc Lạc một cái: “Em có muốn đưa hai con vào cùng anh không?”
“Em không vào được, em còn phải gọi điện thoại.” Tô Lạc Lạc đành phải làm bộ như đang rất bận.
Hiện giờ cô không muốn nhìn thấy người nhà họ Long, bởi vì lúc trước bọn họ khá thân thiết với Tô Vũ Phỉ.
Còn cô lại là con riêng của nhà họ Tô, cô sợ mình sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của bọn họ.
“Bye bye mommy.”
“Bye bye.”
“Mẹ với daddy chơi vui vẻ nhé! Phải yêu thương nhau thật nhiều nha!” Tô Tiểu Hinh quay đầu lại, đưa tay lên miệng làm cái loa nhỏ, nói với Tô Lạc Lạc.
Tô Lạc Lạc nghe xong lập tức hiểu ra hai đứa nhóc này đang mưu tính cái gì, hai đứa cho rằng cô sẽ yêu đương với Long Dạ Tước sao? Hai nhóc con này nghĩ nhiều quá rồi.
Còn nhỏ tuổi mà đã có tư tưởng như vậy rồi sao? Haiz, chẳng lẽ trẻ con bây giờ đều trưởng thành sớm như vậy hả?
Tô Lạc Lạc buồn cười không biết nói gì, cô gọi điện cho Hạ Thấm.
“Ồ! Này cô bé, lâu rồi không gặp, bây giờ đã chịu gọi điện cho tớ rồi hả?”
“Các con được đưa đến nhà họ Long rồi, ngày mai tớ rảnh, mời cậu ăn trưa.”
“OK luôn! Tớ muốn ăn một bữa tiệc thật lớn.”
“Được rồi! Đại tiệc hải sản, thích hợp với cậu nhất rồi.”
“À đúng rồi, chiều mai công ty chúng tớ định tổ chức một buổi catwalk khá long trọng, cậu có muốn đi xem không? Tớ cho cậu một vé vào này.”
Chẳng mấy khi Tô Lạc Lạc có cơ hội thả lỏng như vậy, mà hai đứa trẻ lại có người trông chừng, cô vội nói: “OK! Tớ đi!”
“OK, mai gặp nhé, hôm nay tớ phải tăng ca đêm.”
“Ngày mai sẽ bồi bổ cơ thể cho cậu.”
Tắt điện thoại xong, Tô Lạc Lạc nhìn Long Dạ Tước đi ra giữa các cây cột.
Trong bối cảnh rường cột trạm trổ, càng khiến anh mê người giống như một vị quân vương.
Tô Lạc Lạc trốn sau cửa sổ xe, không khỏi nhìn anh thêm vài lần.
“Tối nay muốn đi ăn ở đâu?” Long Dạ Tước đánh tay lái cực kỳ đẹp trai, xe phóng lên con đường to rộng.
“Hay là tối nay em mời anh ăn cơm.” Tô Lạc Lạc nghĩ đến chuyện anh mời cô nhiều lần như vậy, nếu cô không mời lại một lần cô sẽ nghĩ mình thiếu nợ anh mất.
“Được! Cho em chọn nhà hàng.”
“Có lẽ sẽ không phải những nơi mà anh thường đến đâu, những nơi đó em không trả nổi.
Ăn lẩu được không?” Tô Lạc Lạc cũng thấy thèm.
“Được!” Long Dạ Tước đáp không chút do dự.
“Vậy để em lên mạng tìm thử xem nhà hàng nào có danh tiếng tốt.” Tô Lạc Lạc lấy điện thoại ra, bắt đầu tìm kiếm.
Cô lên mạng tìm một lúc thì thấy mấy nhà hàng lẩu có danh tiếng không tệ, thuộc về kiểu bình dân nhưng vẫn có phong cách đặc biệt riêng.
Tô Lạc Lạc chọn một nhà hàng, đưa địa chỉ cho Long Dạ Tước.
Long Dạ Tước dừng xe lại, rồi cứ thế đi theo hướng dẫn đến nhà hàng kia.
Lúc này, trên đường phố đã rực rỡ ánh đèn.
Long Dạ Tước lái xe đi đến một đại lộ thẳng tắp, ánh đèn đột nhiên sáng lên, tràn ngập cảm giác lãng mạn.
Tô Lạc Lạc cũng bị cảnh đẹp này làm sợ ngây người vài giây, mà lúc trước Long Dạ Tước đã mở âm nhạc, khiến không khí này càng thêm mãnh liệt.
Trái tim Tô Lạc Lạc bỗng co chặt một chút, khiến cô ngượng ngùng không dám nhìn người đàn ông bên cạnh.
Nhưng ánh mắt xéo qua của cô lại phát hiện Long Dạ Tước nhìn cô hai lần bằng ánh mắt sâu thẳm.
Tô Lạc Lạc thầm không biết nói gì, sao lại tạo ra bầu không khí thế này cơ chứ! Xấu hổ quá, nếu hai người là người yêu thì chắc chắn chuyện này sẽ rất lãng mạn! Nhưng hai người bọn họ lại không phải người yêu.
Đến nhà hàng thì đã là bảy giờ tối.
Lúc này nhà hàng đang chật ních, Tô Lạc Lạc không ngờ mọi chuyện sẽ như thế này, cô vội tìm phục vụ hỏi: “Có còn bàn nào không? Hai người.”
“Còn ạ, có một bàn ở gần cửa sổ, mời quý khách theo tôi!”
Tô Lạc Lạc nhìn thoáng qua người đàn ông đứng sau lưng mình: “Anh muốn ăn ở đây không?”
Cô thì sao cũng được! Chỉ là không biết cậu chủ nhà giàu như anh có đồng ý ăn ở đây không thôi.
“Được.” Long Dạ Tước mỉm cười.
Anh không muốn