Long Dạ Tước dẫn Tô Lạc Lạc đến một cửa hàng bán hoa, mua một bó hoa Cẩm Chướng tươi rồi lên xe đi đến nghĩa trang.
Hai người đành phải đậu xe ở một bãi đỗ xe, còn muốn đi lên nghĩa trang thì phải đi thêm một chặng đường nữa.
Tô Lạc Lạc xuống xe, ôm hoa trong tay, Long Dạ Tước lại đi đến bế cô lên.
“Anh thả em xuống để em tự đi!” Tô Lạc Lạc không muốn làm phiền anh mãi, hơn nữa lần này mà còn bế cô thì chắc chắn sẽ rất mệt.
“Ngốc, đừng nhúc nhích.” Sắc mặt Long Dạ Tước cực kỳ nhẹ nhàng, bế cô lên mà không có vẻ vất vả gì, ngược lại còn thấy hơi buồn bực.
Bình thường anh cũng cho cô ăn không ít đồ ăn dinh dưỡng, sao mãi không thấy cô có thêm ít thịt nào nhỉ?”
Nội tâm Tô Lạc Lạc lại cực kỳ áy náy, khiến cô không khỏi nhìn lên khuôn mặt của Long Dạ Tước.
Nhìn theo góc độ của cô có thể nhìn thấy góc nghiêng đẹp trai của anh, hơn nữa cơ thể cô còn cảm nhận được nhịp tim đập yên ổn mà mạnh mẽ của người đàn ông này cùng với bàn tay rộng mang theo độ ấm nóng rực đang ôm chặt lấy cô.
Trên mặt Tô Lạc Lạc không tự chủ được mà hiện lên một rặng mây đỏ ửng không dễ phát hiện.
Chỉ tính riêng khí chất và bề ngoài thì người đàn ông này có một sức hấp dẫn trí mạng, không chê vào đâu được.
Nếu không phải cô có một người cha tàn nhẫn vô tình từ nhỏ, có lẽ trong lòng cô cũng sẽ không bài xích người đàn ông này mãnh liệt như vậy.
Hơn nữa, càng nhớ đến chuyện thân mật với người đàn ông này trong cái đêm ác ma của năm năm trước, cô càng không nhịn được mà run lên.
Thật ra chuyện Long Dạ Tước yêu hai đứa con đã khiến cô rất vừa lòng, cũng rất cảm động.
Nhưng cho đến hôm nay cô mới phát hiện, tuy bình thường có rất nhiều lúc anh đáng ghét, nhưng trong lúc lơ đãng cô cũng phát hiện ra sự tốt đẹp và dịu dàng của anh.
Giờ phút này Tô Lạc Lạc rất cảm kích Long Dạ Tước.
Nếu hai người có thể sống với nhau bình thản, tôn trọng nhau như khách đến hết đời như vậy, Tô Lạc Lạc cũng rất vui lòng.
“Đi bên nào?” Long Dạ Tước đột nhiên cúi đầu xuống hỏi, đôi mắt sâu thẳm nhìn chăm chú vào đôi mắt chứa đầy tâm sự của cô.
Gương mặt Tô Lạc Lạc lập tức hiện lên một chút hoảng loạn, cô cắn môi rồi chỉ về một hướng: “Ở bên này.”
Long Dạ Tước tiếp tục bế cô đi qua một loạt ngôi mộ, Tô Lạc Lạc bắt đầu cảm thấy hô hấp của anh bắt đầu trở nên hổn hển.
Anh bế cô leo lên sườn núi, dù cô có gầy thì cũng nặng đến bốn mươi lăm cân.
Bây giờ cô bế hai con đi một đoạn thôi đã cảm thấy hơi mệt rồi, huống chi anh còn bế cô đi xa như vậy.
“Anh thả em xuống đi! Cũng sắp đến nơi rồi.” Tô Lạc Lạc không đành lòng để anh bế mình đi xa như vậy nữa.
“Cứ nói cho anh biết ở đâu là được.” Long Dạ Tước không đồng ý.
Tô Lạc Lạc đành phải chỉ về một ngôi mộ cách đó hơn mười mét, Long Dạ Tước lập tức bế cô đến trước mộ của mẹ cô.
Tô Lạc Lạc nhìn bó hoa lần trước đặt ở mộ mẹ giờ đã khô héo chỉ còn cành khô, cô lại nghĩ liệu có phải những bông hoa xinh đẹp đó đã đi theo mẹ cô đến một thế giới khác hay không? Mẹ cô thích hoa Cẩm Chướng nhất, chỉ là lúc mẹ còn sống, hai người không có tiền mua hoa, cứ cách một thời gian mẹ cô sẽ mua một bông về.
Bây giờ, cô mang đến cho mẹ một bó hoa lớn, hi vọng mẹ mình ở một thế giới khác có thể nhìn thấy chúng.
“Mẹ… Con đến thăm mẹ này.” Tô Lạc Lạc đi tập tễnh đến trước bia mộ.
Long Dạ Tước duỗi tay ra định đỡ lấy cô, nhưng rồi thu tay lại, nhìn bức ảnh của một người phụ nữ mơ hồ trên bia mộ.
Lúc trước anh đã từng điều tra về Tô Lạc Lạc, cũng tìm được ảnh chụp của mẹ cô.
Tuy hồi còn trẻ mẹ của Tô Lạc Lạc cũng là một mỹ nhân, nhưng thật sự không giống Tô Lạc Lạc một chút nào.
“Mẹ, mẹ yên tâm đi, con sống rất tốt, hai cháu cũng rất khỏe mạnh, mẹ cứ an giấc ngàn thu đi!” Tô Lạc Lạc nói với