Long Dạ Tước bị cô đánh tới tấp, hàng lông mi dày đọng giọt nước, đôi mắt híp cũng dính vài giọt, càng trở nên quyến rũ, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng làm bằng vải tơ tằm, giờ phút này, anh hoàn toàn ướt đẫm, chiếc áo gần như đã dính hết vào người, lộ ra tám cơ ngực mờ ảo.
Hô hấp của Tô Lạc Lạc cuối cùng cũng bình tĩnh lại, lúc này, cô nhận ra mình đang mặc một chiếc váy dài bồng bềnh, một phần váy nổi lên trên mặt nước, mà cô nhìn xuống phía dưới thân, đầu cô uỳnh một tiếng, cảm giác phát điên.
Long Dạ Tước vòng qua ôm eo cô, giây tiếp theo, bằng một cánh tay mạnh mẽ, thân thể Tô Lạc Lạc ngoại trừ ngực cô đã trực tiếp bám sát anh.
Cảm nhận được hết tất cả những gì cần cảm nhận.
“Long Dạ Tước, anh còn như vậy, em sẽ mặc kệ anh.” Tô Lạc Lạc nhướng đôi mắt mờ sương cảnh cáo.
Long Dạ Tước kề sát khuôn mặt tuấn mỹ đến gần cô, giọng nói nhẹ nhàng: “Lạc Lạc, anh rất khó chịu.”
Trong khi anh nói chuyện, hơi thở nóng rực phả vào người cô, đầy ám muội mập mờ.
Tô Lạc Lạc hơi híp đôi mắt, nhìn ánh mắt đầy ẩn nhẫn thống khổ của người đàn ông, bỗng không biết phải làm sao.
Mấy ngày nay, cô thấy anh nhẫn nại, yêu thương, chăm sóc mấy đứa nhỏ, đối với cô thì càng kiên nhẫn hơn.
Thật ra, trong lòng cô đã sớm muốn cùng người đàn ông sống đến trọn đời, tất cả vì bọn trẻ, cô tình nguyện.
Tuy nhiên, đây là điều duy nhất cô không thể làm được lúc này:
“Long Dạ Tước, anh đi tìm người phụ nữ khác đi! Thật sự, em không có ý kiến gì.” Tô Lạc Lạc nói với anh ấy một cách nghiêm túc.
Anh đau khổ thế này, cô cũng không chịu nổi, người ta nói đàn ông phân biệt rạch ròi giữa tình cảm với tình dục, nếu anh đơn thuần chỉ giải quyết chuyện đó bằng thân thể thì cô hoàn toàn không để ý.
Lúc sau nói xong, cô còn nghĩ người đàn ông này nghe thấy vậy, hẳn là vui mừng quá đi chứ!
Nhưng mà, sự thật là khuôn mặt của người đàn ông này lập tức trở nên cứng đờ: “Tô Lạc Lạc, nếu em dám có loại suy nghĩ này, anh tuyệt đối không tha cho em.”
Có vẻ như đây là mệnh lệnh bắt buộc.
Tô Lạc Lạc không khỏi có chút bất đắc dĩ, rốt cuộc cô phải làm thế nào với người đàn ông này đây?
“Anh nhắc lại lần nữa, đời này, người phụ nữ duy nhất anh muốn lấy là em, em phải nhớ kỹ cho anh.” Long Dạ Tước nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói.
Tô Lạc Lạc bị dọa đến nỗi run sợ vài giây, giây tiếp theo, người đàn ông đó hôn xuống một nụ hôn mang theo sự trừng phạt: “Ưm….”
Cô trốn tránh không kịp, đã bị người đàn ông che lấp lại đôi môi đỏ mọng, giờ phút này, vầng trăng trên đầu sáng tỏ, sóng biển bên cạnh nhẹ nhàng, đong đưa, bể bơi lấp lánh ánh đèn, tựa như nụ hôn càng làm tăng thêm vài phần lãng mạn.
Tô Lạc Lạc không thể cự tuyệt, đương nhiên cô cũng không tiếp nhận, vì thế chỉ bị động, mặc cho người đàn ông lúc này hôn thật sâu.
Sau khi trực tiếp bị hôn, đầu óc Tô Lạc Lạc trống rỗng, không nghĩ được điều gì, chỉ có hơi thở nóng bỏng của anh vẫn đọng lại trong khuôn miệng thanh mát.
Hai chân Tô Lạc Lạc mềm nhũn, cả người dựa vào người đàn ông.
Long Dạ Tước ôm lấy cô, biết cách quyến rũ cô.
Nhưng cô không nguyện ý, nên anh đành than nhẹ một tiếng, sợ cô bị ướt quá lâu, sẽ cảm lạnh.
Anh đưa tay ra ôm lấy thân thể ướt sũng của người phụ nữ, từng bước một đi lên các bậc thang, Tô Lạc Lạc vòng tay qua cổ anh, ý thức dần trở nên mơ hồ.
Long Dạ Tước ôm cô vào phòng tắm trong phòng khách, Tô Lạc Lạc có chút xấu hổ nói: “Anh…Mau đi ra ngoài đi.”
Long Dạ Tước ra khỏi phòng, sau đó quay người đi vào một phòng tắm trong phòng khác.
Tô Lạc Lạc ngồi trong làn nước ấm áp, cảm xúc nhất thời dao động dữ dội, không sao quên được nụ hôn vừa rồi.
Kể từ lần đó, khoảng thời gian tiếp theo, Long Dạ Tước không tiếp tục ám chỉ cô.
Tuy nhiên, trong ánh mắt của anh nhìn cô vẫn sâu xa và phức tạp, lại lộ ra vẻ dịu dàng.
Mà cô ở trên đảo muốn mua cái gì, anh đều chiều theo cô mà mua về toàn bộ.
Cuối cùng thì nửa tháng sau, bọn họ cũng lên đường trở về nhà.
Mấy đứa trẻ kia cũng khoái chí, mang theo không ít những món đồ chơi về.
Khi lên máy bay, công việc của Long Dạ Tước cũng