Trên mặt Giang Ngật vẫn cười nhưng trong lòng lại không vui.
Xem ra cô gái này đã bắt đầu ỷ vào con của mình rồi.
Còn ở lại trong nhà con trai bà, nhưng con trai bà còn có hôn sự với Tô Vũ Phỉ, việc này sao có thể?
Vả lại, Tô Lạc Lạc và Tô Vũ Phỉ dù sao cũng là chị em, về lý mà nói Tô Lạc Lạc còn phải gọi con trai bà là anh rể.
Trời ạ, bà cảm thấy thật loạn.
Long Dạ Tước vuốt đầu con gái, nhẹ giọng nói
– Hai đứa lên tìm mẹ trước được không? Ba nói chuyện với ông bà nội một chút.
– Vâng.
Tô Tiểu Hinh gật gật đầu, Long Dạ Tước đặt cô xuống hai đứa trẻ xoay người đi vào trong nhà.
Nhìn các con đi vào Long Dạ Tước liếc mắt nhìn cửa sổ tầng hai một cái.
Lúc này, Tô Lạc Lạc đang nhìn trộm bọn họ, thấy người đàn ông nhìn về phía bên này vội vàng kéo rèm xuống.
Long Dạ Tước nheo nheo mắt nói với ba mẹ:
– Ba, mẹ, giờ hẳn hai người đã biết sao con lại hủy bỏ hôn lễ rồi.
– Sao con nhìn một cái đã nhìn ra đứa bé này là con của con? Đã làm xét nghiệm DNA chưa?
Giang Ngật tò mò hỏi.
Con trai bà gặp bọn trẻ mới mấy tiếng đồng hồ, hẳn chưa kịp xác định đi.
– Chưa làm nhưng con xác định bọn chúng là con của con.
– Con không nên tự tin quá như vậy.
Long Sở Hùng trầm giọng nói.
Long Dạ Tước hơi giật mình chuyện 5 năm trước anh thật sự khó mở lời với bố mẹ.
– Có phải là vì 5 năm trước có một cô gái trộm vào phòng con không, mà cô gái này chính là Tô Lạc Lạc?
Giang Giật cố gắng nói nhỏ, sợ mấy đứa trẻ nghe được bị dọa.
Bị một cô gái ngủ cũng không có chuyện gì đáng để khoe ra.
Long Dạ Tước bị mẹ mình đoán đúng như vậy, giật mình sửng sốt vài giây:
– Mẹ, sao mẹ lại biết.
– Mẹ đương nhiên, Vũ Phỉ đã nói hết cho chúng ta.
Trong mắt Giang Ngật hiện lên chút ảo não.
Long Dạ Tước nhăn mày hỏi:
– Cô ấy nói cái gì?
– Cô ấy nói 5 năm trước, trong một tiệc rượu, cô ấy đăng ký phòng cho con nghỉ ngơi, thẻ phụ trong tay cô ấy bị người khác