“Ta da!” Tô Tiểu Hinh lấy bức tranh mà hôm nay cô bé và anh trai mình đã vẽ ra: “Đây là bức tranh mà cháu và anh trai vẽ đấy, ông có thích không ạ?”
Long Sở Hùng nhận lấy ngay lập tức, ông ấy mở ra nhìn một cái rồi gật đầu bằng vẻ mừng rỡ: “Ông nội thích lắm, ông nội đặt tranh của cháu vào một cái khung nhỏ rồi treo trong phòng đọc sách của ông được không?”
“Dạ được ạ.” Hai đứa nhỏ vui vẻ trả lời.
“Vậy bây giờ ông cháu mình vào phòng sách tìm một cái khung nhỏ để treo lên luôn nhé.” Long Sở Hùng nói.
Hai đứa nhỏ không chờ đợi được nữa mà muốn đi cùng ông nội luôn.
Tô Lạc Lạc nhìn thấy cảnh ông yêu cháu chiều thì không kìm được nụ cười.
Bây giờ cô không ngại gửi các con về nhà họ Long nữa vì thứ mà bọn trẻ cần không chỉ là tình yêu của mẹ, tình thương của ba mà còn cần cả sự mến yêu của những người lớn tuổi.
Được yêu thương một cách đầy đủ thì chúng mới có thể phát triển một cách lành mạnh được.
Bấy giờ, bên cạnh vườn hoa, một người giúp việc đang đẩy xe lăn của bà cụ Long tới.
Dù trên đầu bà cụ tóc đã chia hai màu nhưng trông bà cụ vẫn còn khỏe mạnh và tươi tỉnh lắm.
Bà cụ đeo một cái kính lão, vì không nhìn thấy Tô Lạc Lạc đang ngồi trên ghế sô pha nên bà cụ hỏi con dâu: “Tiểu Nhân này, cô bé kia tới chưa con?”
Bà Tưởng Nhân nhìn mẹ chồng rồi cười rộ lên: “Mẹ à, Lạc Lạc tới rồi ạ, mẹ nhìn này.”
Đang ngồi trên ghế sô pha, nghe thấy bà Tưởng Nhân nói vậy nên Tô Lạc Lạc đứng dậy ngay lập tức.
Trông thấy bà cụ, đột nhiên cô lại không biết nên xưng hô thế nào cho phải.
Long Dạ Tước biết cô đang quẫn bách nên anh khẽ cười: “Em cũng gọi bà là bà nội như anh đi.”
Tô Lạc Lạc gập người chào bà cụ Long: “Cháu chào bà nội.”
Bà cụ Long nâng chiếc kính lão lên ngay lập tức: “Ui chao, cô bé này xinh quá nhỉ!”
Bà cụ Long nhìn thấy gương mặt tròn trịa và đầy đặn của Tô Lạc Lạc hoàn toàn không giống với mấy cô gái hay đi phẫu thuật thẩm mỹ cho gương mặt mình trở nên quyến rũ như ngày nay thì bà cụ cảm thấy rất thích.
Bấy giờ bà cụ Long cảm thấy vô cùng hối hận vì trước đây đã trót tin lầm người nhà họ Tô nên mới có ấn tượng không tốt về cô gái này.
Bây giờ có hai đứa chắt ở đây nên ngày nào tâm trạng của bà cụ cũng rất tốt, trong nhà lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười đùa của trẻ nhỏ khiến đáy lòng bà vừa cảm thấy vui mừng lại vừa cảm thấy thỏa mãn.
“Lạc Lạc, xin lỗi cháu, trước đây là bác và bà nội hiểu lầm cháu, cháu đừng để bụng nhé.” Bà Tưởng Nhân nói lời xin lỗi với Tô Lạc Lạc.
Tô Lạc Lạc run rẩy mấy giây, cô không ngờ người nhà họ Long sẽ xin lỗi cô mà giọng điệu lại còn chân thành như thế khiến trong lòng cô cảm thấy vô cùng ấm áp và xúc động.
Cô vội vàng lắc đầu rồi nói: “Cháu không để bụng chuyện đó đâu ạ, bác gái, bà nội, hai người không cần tự trách mình đâu ạ.”
Bà cụ Long vui mừng nhìn cô, bà cụ càng nhìn càng cảm thấy cô gái này còn khiến bà vừa mắt hơn Tô Vũ Phỉ rất nhiều.
Bà cụ vội vàng hô lên: “Dạ Tước, cháu phải quan tâm, chăm sóc Lạc Lạc thật tốt đấy nhé, từ nay về sau chúng ta chính là người một nhà rồi.”
Câu này của bà cụ Long khiến mặt Tô Lạc Lạc đỏ bừng lên, nhưng người đàn ông đang đứng bên cạnh cô thì rất thích câu này.
“Bà nội, con dẫn Lạc Lạc đi dạo quanh vườn hoa một lát ạ.” Long Dạ Tước cũng không muốn cô bị gò bó nên anh định dẫn cô ra ngoài đi dạo một chút để cô được thả lỏng tinh thần.
Long Dạ Tước nắm tay rồi dắt cô đi về phía vườn hoa.
Sau lưng họ là bà Tưởng Nhân và bà cụ Long, bà Tưởng Nhân nói với mẹ chồng: “Mẹ à, mẹ thấy hai đứa có xứng đôi vừa lứa không cơ chứ? Xem ra nhà họ Long sắp có chuyện vui rồi.”
“Ừ, lần này chắc chắn mẹ sẽ không phản đối đâu.” Bà cụ Long cũng cảm thấy vô cùng vui mừng.
Đi dạo trong vườn hoa nhưng Tô Lạc Lạc vẫn giữ vẻ im lặng, Long Dạ Tước đứng bên cạnh nhìn cô bằng ánh mắt lo lắng: “Em đang nghĩ gì thế?”
Tô Lạc Lạc đang suy nghĩ, trước đây cô vốn không quan tâm xem tương lai Long Dạ Tước sẽ lấy kiểu phụ nữ như thế nào, thế nhưng bây giờ cô lại vô cùng để ý rằng nếu anh cưới người phụ nữ khác thì hai đứa nhỏ phải làm sao đây?
“Nếu như em không gả cho anh thì anh sẽ cưới người phụ nữ khác về nhà ư?” Tô Lạc Lạc ngẩng đầu lên