Phần kế tiếp của bữa tiệc tối là khiêu vũ, sau hoạt động đấu giá đầy căng thẳng, bầu không khí cả bữa tiệc trở nên vô cùng náo nhiệt.
Thiện Oánh bực bội ngồi một mình trong một căn phòng ở tầng hai, thầm nghĩ: ‘Quả nhiên Long Dạ Tước không để bụng sẽ mất bao nhiêu tiền mà lấy sợi dây chuyền ngọc trai đó cho Tô Lạc Lạc.
Đó là đồ của mẹ mà, tại sao Tô Lạc Lạc lại muốn có nó như vậy? Tám mươi triệu chính là một con số trên trời luôn đấy.’
Ngoài ra, Thiện Oánh cũng tức giận không chịu nổi về việc Long Dạ Tước và Tô Lạc Lạc có con.
Chẳng lẽ Long Dạ Tước thích Tô Lạc Lạc vì cô ta sinh con cho anh ấy sao?
Cửa phòng được mở ra, chị em tốt của cô ta đi vào, nói với cô ta: “Tiểu Oánh, sắp đến giờ khiêu vũ rồi, em có muốn xuống khiêu vũ không?”
Thiện Oánh hừ một tiếng rồi nói: “Em không có hứng, đám đàn ông kia vừa nhìn là chướng mắt.”
“Chị biết em chỉ thích Long Dạ Tước! Nhưng người ta đã có bạn gái rồi, em là cô chủ nhà họ Thiện, bữa tiệc tối nay lại do em đứng ra tổ chức, chỉ cần em chủ động mời anh ta nhảy một điệu thì chị nghĩ dù thế nào đi nữa anh ta cũng không thể từ chối em được, có nhiều khách mời đang nhìn vậy mà!”
Hai mắt Thiện Oánh sáng lên, ngẩng đầu nhìn chị em tốt của mình:
“Chị nói thật không? Em mời anh ấy thì anh ấy sẽ đồng ý sao?”
“Đây là vấn đề lễ nghĩa mà, Long Dạ Tước là thiếu gia nhà giàu, chắc anh ta sẽ không đến nỗi không biết lịch sự mà từ chối em chứ!”
“Chị nói đúng, nếu anh ấy là một quý ông thì chắc chắn anh ấy sẽ không từ chối lời mời của em, hơn nữa không thể nào mà anh ấy nhảy cả đêm với Tô Lạc Lạc được.” Thiện Oánh lấy lại vẻ tự tin.
Cô ta cho rằng Long Dạ Tước không chú ý đến mình vì anh vẫn chưa hiểu cô ta.
Chỉ cần anh biết ưu điểm của cô ta thì cô ta chắc chắn mình sẽ mạnh hơn Tô Lạc Lạc gấp mười lần.
Trong phòng khiêu vũ, Tô Lạc Lạc đang hơi căng thẳng vì cô không thạo khiêu vũ lắm, nhớ lại lần trước khiêu vũ với Long Dạ Tước, cô cố ý đạp trúng chân anh rồi chạy đi giữa chừng, tối nay cô và anh không còn như lúc mới quen nhau, cô thật sự muốn nghiêm túc làm bạn nhảy của anh.
“Em không nhảy giỏi lắm đâu.” Tô Lạc Lạc nói trước cho anh biết.
Long Dạ Tước ôm eo cô, kéo cô lại gần người mình: “Anh dạy em.”
“Thế hả, nghe anh!” Tô Lạc Lạc đành gật đầu.
Long Dạ Tước đưa tay ra ôm lấy eo cô, nhấc chân tiến vào trong sàn nhảy.
Đây là một bài Blues, các vị khách trong phòng khiêu vũ đều nhảy rất đẹp, Tô Lạc Lạc theo từng bước nhảy của Long Dạ Tước, chậm ra đung đưa eo, vòng eo mảnh mai được bàn tay của người đàn ông đỡ lấy một cách trọn vẹn.
Cảm nhận sự mềm mại của vòng eo cô, đôi mắt thâm thúy của Long Dạ Tước trở nên nóng cháy.
Tô Lạc Lạc hơi thẹn thùng không dám nhìn lâu vào mắt anh, cô có thể rõ ràng cảm giác được nhiệt độ như muốn hòa tan người khác trong đôi mắt ấy.
Bỗng nhiên, Long Dạ Tước đặt tay lên gáy cô, nhẹ nhàng ấn xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Lạc Lạc lập tức vùi vào trước ngực anh,
‘Trời ạ.’ Cô ngượng ngùng nhìn những người xung quanh, dứt khoát làm con chim đà điểu mà vùi mặt vào lòng anh, từ từ nhảy bước, dưới chóp mũi hoàn toàn là mùi hương thơm ngát của người đàn ông ấy.
Tại một chỗ tối ở bên cạnh, Thiện Oánh vừa đố kỵ vừa hâm mộ nhìn bên này.
Cô ta cắn môi, chờ bài hát này kết thúc, cô ta phải tìm cơ hội khiêu vũ với Long Dạ Tước mới được.
Cuối cùng bài hát kết thúc, nhạc chuyển sang một bài mới với giai điệu chậm rãi, các vị khách đều ngồi ở bên cạnh nghỉ ngơi.
Nhân lúc này, Thiện Oánh đi vào với chiếc váy dạ hội màu đỏ bắt mắt, thu hút ánh nhìn và sự chờ mong của cánh đàn ông, họ rất hy vọng có thể được khiêu vũ cùng cô ta.
Tuy nhiên, họ chỉ biết trơ mắt nhìn Thiện Oánh đi ngang