Người Cha Hàng Tỉ Sủng Nghiện

Lựa Chọn Tha Thứ


trước sau



Lúc này, Long Dạ Tước còn có thể nói ra cái gì mà hận hay không hận chứ? Bây giờ, anh cũng có thể hiểu được sự ân hận của ba mình, lúc này, ba là người đau khổ nhất! Ông ấy như vậy mà lại có một đứa con rơi bên ngoài, nhưng vẫn luôn không hề hay biết.
“Chúng ta trở về đi!” Nói xong, Long Dạ Tước định sẽ dắt cô đi dạo.
“Hì hì…” Chân Tô Lạc Lạc đau đến mức không thể cử động, chỉ có thể đứng tại chỗ, cô tỏ vẻ đáng thương nhìn anh, cười khổ nói: “Chân em có vẻ như bị trật rồi”.
“Đồ ngốc!” Câu mắng mang đầy sự khó chịu, Long Dạ Tước lập tức bế cô lên, nhanh chóng chạy tới phòng băng bó của bệnh viện, dưới ánh đèn, anh nhìn vào chân trần đang bị sưng tấy đỏ ửng lên của cô, vậy mà vừa rồi cô không hề nhắc đến.

Long Dạ Tước thực sự muốn mắng cô thêm vài câu.
Tô Lạc Lạc rõ là rất ngây thơ, thật sự vào lúc nãy, thứ cô ấy quan tâm đến là cảm xúc của anh chứ không hề quan tâm đến vết thương của bản thân.
Đợi khi Tô Lạc Lạc băng bó xong, việc đi lại của cô cũng bị ảnh hưởng, Long Dạ Tước yêu cầu cô ngồi ở sảnh bên cạnh không di chuyển đi lại lung tung, còn anh thì quay lại nói chuyện với ba mình vài câu.
Tô Lạc Lạc nhìn anh khẩn cầu, Long Dạ Tước quay lại nhìn cô thở dài, có lẽ là vì nghĩ đến thân thế sống phức tạp của mình, nên cô rất đồng cảm cho hoàn cảnh hiện tại của Dạ Trạch Hạo!
Khi Long Dạ Tước quay lại, Long Sở Hùng lo lắng đứng lên, nghĩ rằng con trai mình nhất định sẽ rất hận mình, rất hận mình!

Bà Dạ cũng sẵn sàng chấp nhận hình phạt, lúc này bà nguyện ý tính mọi tội lỗi lên đầu mình, không để con trai mình bị liên lụy.
“Con chỉ có một yêu cầu.

Đừng để mẹ con biết chuyện này” Long Dạ Tước bình tĩnh nhìn ba mình và bà Dạ.
“Đừng lo lắng! Từ đầu đến cuối tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc phá hỏng hạnh phúc của mẹ cậu.

Tôi sẽ giữ nó đến chết.” Bà Dạ gật đầu đồng ý.
Long Sở Hùng nhìn con trai với ánh mắt đầy biết ơn và cảm kích, không ngờ con trai mình lại dễ dàng tha thứ cho mình như vậy.
Nói xong những lời này, trong lòng Long Dạ Tước cũng nhẹ nhõm đi rất nhiều, vô duyên vô cớ lại có thêm một đứa em trai, điều này thật sự khiến anh rất bất ngờ, anh chỉ hy vọng cả đời này mẹ mình cũng sẽ không bị chuyện này làm tổn thương.
Trở về nhà họ Long từ bệnh viện, trong lòng Long Sở Hùng không khỏi tự trách, vừa đau đớn vừa xót xa, vừa cảm thấy có lỗi với vợ mình, có lỗi với con trai mình và cả đứa con chưa bao giờ lớn lên bên cạnh mình.
Đêm nay, có người mất ngủ.
Long Sở Hùng không ngủ được, ngồi ngoài hành lang hút thuốc, ông không phải người thích giấu giếm chuyện gì, mà Tưởng Nhân cũng cảm nhận được tâm trạng của chồng mình buổi tối hôm nay không mấy tốt nên bà cũng rất lo lắng cho ông.

Khi tỉnh dậy bà thấy bên cạnh mình trống không, bà khoác lên người một lớp áo choàng rồi bước ra, nhìn thấy chồng mình đang đầy tâm sự mà hút thuốc một mình, bà không khỏi bất ngờ.
Lâu lắm rồi bà mới thấy chồng mình có tâm trạng như như vậy.
“Làm sao vậy? Sao anh không ngủ?” Tưởng Nhân ngồi bên cạnh quan tâm hỏi.
“Không sao, em ngủ trước đi!” Long Sở Hùng cười gượng gạo, vươn tay kéo chặt bộ đồ ngủ của bà kín lại.
“Anh đừng có giấu em, anh có tâm sự chẳng lẽ em nhìn không ra sao?” Tưởng Nhân hiểu rất rõ chồng mình.
Mặc dù Long Sở Hùng đã hứa với con trai mình sẽ không nói gì, nhưng ông thực sự không thể an tâm về chuyện này, ông lại hút một điếu thuốc khác, Tưởng Nhân nhìn thấy chồng mình như vậy, không khỏi đau lòng mà nói: “Nếu anh có chuyện muốn nói thì nói ra đi, thì đừng có hút thuốc nữa, bất kể đó là chuyện gì, em cũng đều có thể chấp nhận nó”.
“Tiểu Nhân, em có nhớ hồi đó có lần chúng ta cãi nhau rất to không? Lần đó, em suýt bỏ nhà ra đi”.
“Đương nhiên nhớ rõ, khi đó là do em quá tùy ý, sao vậy? Chuyện đó cũng đã lâu như vậy rồi”.
“Lần đó anh có tham gia một bữa tiệc rượu quan trọng.


Anh đã đến đó, lúc đó anh tâm trạng anh đang không vui nên đã

uống rất nhiều rượu.

Lúc anh loạng choạng đi trên hành lang đã đụng phải một người phụ nữ, cô ấy tốt bụng đưa anh về phòng”.
Tưởng Nhân đột nhiên cảm thấy chấn động vài giây, nhìn chằm chằm chồng, khẩn trương hỏi: “Sau đó thì sao?”.
“Sau đó… anh đã tưởng nhầm cô ấy là em…Anh đã phạm sai lầm”.
Tưởng Nhân mặt mày trắng bệch: “Cô ta là ai?”.
“Sau đêm đó, anh không nhớ gì cả, và cô ấy cũng không xuất hiện trước mặt anh thêm một lần nào nữa cho đến tối nay…”.
“Người mà anh đi hiến máu tối hôm nay là con của người phụ nữ đó?” Tưởng Nhân trực tiếp đoán ra.
“Xin lỗi Tiểu Nhân, anh đã hứa với con trai là sẽ không nói cho em biết, nhưng anh cảm thấy rất khó chịu trong lòng, đời này anh chưa từng giấu diếm em chuyện gì cả, trong lòng anh rất đau khổ”.
Tưởng Nhân hai mắt vẫn đỏ lên vì tức giận, hỏi: “Anh thật sự chưa từng gặp lại cô ấy?”.
“Thật sự chưa từng! Anh có thể thề” Long Sở Hùng nâng lòng bàn tay lên đảm bảo.
Tưởng Nhân đột nhiên nhắm hai mắt lại, nhất thời không thể tiêu hóa được sự việc này, nhưng bà tin tưởng vào tình cảm và sự chung thủy của chồng mình dành cho mình.
“Em muốn hận anh, mắng anh, tất cả đều được, nhưng em đừng vì vậy mà cảm thấy phiền muộn, điều anh không muốn nhất là khiến em tổn thương”.
Tưởng Nhân ngẩng đầu nhìn khuôn mặt cùng ánh mắt lo lắng của chồng, bà thở dài một hơi: “Em không trách anh, chúng ta đã làm vợ chồng gần hai mươi tám năm rồi.

Em luôn tin tưởng anh, cho dù anh có phạm sai lầm, làm chuyện có lỗi với em một lần, nhưng trái tim của anh ở chỗ em, em biết”.
“Tiểu Nhân…”.
“Đừng nói nữa, em biết anh nhất định cảm thấy có lỗi với cả hai bên, có lỗi với đứa nhỏ kia, có lỗi với em, tim anh không tốt, đừng nghĩ nhiều như vậy.”Tưởng Nhân vừa nói xong, Long Sở Hùng đã ôm bà vào lòng: “Tiểu Nhân, cảm ơn em đã tha thứ cho anh!”.
Tưởng Nhân quả thực là người biết nghĩ thoáng, bà thở ra một hơi: “Chuyện này em sẽ nói cho mẹ biết, ít nhất để cho bà biết bà ở bên ngoài còn có một đứa cháu trai, bà nhất định sẽ rất vui”.
“Tiểu Nhân… Anh thật sự không còn mặt mũi nào đối diện với em”.

Tưởng Nhân nghe được câu nói này của chồng, dù là còn có chút giận hờn thì cũng đã biến mất.
Đêm nay, Tô Lạc Lạc và Long Dạ Tước ngủ với hai đứa nhỏ, Tô Lạc Lạc không ngủ được, Long Dạ Tước cũng không ngủ được, hai người nằm cách giường, im lặng nhìn dò xét nhau.
Long Dạ Tước nắm tay cô ra lệnh, “Đừng có mà thức khuya nữa, mau đi ngủ đi!”.
Tô Lạc Lạc mới nhắm mắt lại.
Sáng sớm, Long Dạ Tước nhận được điện thoại của mẹ, Tưởng Nhân không muốn chuyện này khiến con trai khó chịu, bà đã chủ động nói ra chuyện bà đã tha thứ cho chồng tối hôm qua, khiến Long Dạ Tước sửng sốt một hồi.

Anh thấy được sự bao dung lớn lao của mẹ mình.
“Con có thời gian thì đi xem xem thương tích của đứa trẻ đó đi! Dù sao nó cũng là người có quan hệ huyết thống với con”.
“Được, con sẽ đi” Long Dạ Tước đáp, đầu bên kia đã cúp điện thoại.
Vào lúc này, vừa mới đưa hai đứa nhỏ xong, Long Dạ Tước nhìn về phía Tô Lạc Lạc bên cạnh: “Anh đi xem xlnhìn Dạ Trạch Hạo một lát!”.
Tô Lạc Lạc mím môi gật đầu, “Vâng!”
Tai nạn xe hơi của Dạ Trạch Hạo là do bên thứ ba gây ra.

Ngực của anh ta bị đâm bằng vũ khí sắc nhọn tạo thành một vết, suýt chút là chết.

May mắn thay, việc hiến máu kịp thời đã giúp anh ta nhặt về một mạng, khi anh ta tỉnh dậy thì biết được hai người cùng hiến máu thì đã bị sốc.
Không ngờ lại là ba ruột và anh trai cùng cha khác mẹ của anh ta..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện