Lúc Quyền Quân Lâm đang chuẩn đi đi khách sạn, liền gọi điện thoại bảo trợ lý anh ta chuẩn bị ít đồ chơi trẻ con, còn nhấn mạnh là đồ chơi cho con nít ba tuổi.
Cái này làm cho trợ lý anh ấy hơi kinh ngạc, nhưng vẫn là làm theo.
Trên đường đi, đứa trẻ ngoan ngoãn ngồi ở phía sau, thỉnh thoảng nằm sấp mặt trước mặt anh cười khúc khích, tốc độ lái xe của Quyền Quân Lâm như tốc độ đi của một con rùa, mặc dù xe là xe tốt nhưng anh ấy cũng không dám tăng tốc độ.
Cho nên lúc anh đi đến khách sạn đã mất hơn một tiếng, bình thường đi chỉ có nửa tiếng.
Trợ lý của anh vẫn luôn lo lắng chờ anh ấy đến, bởi vì khách hàng cũng đang chờ, Quyền Quân Lâm đẩy cửa bước xuống xe, trợ lý của anh bèn chạy nhanh đến: “Quyền tổng, cuối cùng anh cũng đến rồi.”
Mà lúc này thấy Quyền Quân Lâm đi mở cửa phía sau ra, trợ lý cho là anh định lấy đồ gì chuẩn bị giúp anh một tay, chỉ nghe thấy âm thanh cười vui vẻ của trẻ con.
Một giây sau lại có một đứa trẻ đứng ở chỗ ngồi phía sau, ông chủ anh ta lại dịu dàng ôm đứa trẻ vào trong ngực, đứa trẻ ôm lấy anh rất là thân thiết!
“Ông.
.
.
Ông chủ.
.
.
Đứa trẻ này đâu ra vậy?” Trợ lý rất là ngạc nhiên, đây là lý do tại sao ông chủ kêu anh ta chuẩn bị đồ chơi? Bên cạnh anh vậy mà có trẻ con?
“Nhặt được.” Quyền Quân Lâm nói đùa.
“A? Anh nhặt được một đứa trẻ?” Lần này trợ lý càng không dám tin.
“Người khác làm thất lạc, tạm thời cô bé sẽ ở chỗ tôi, nhưng cũng phải trả lại, đi lên thôi!” Quyền Quân Lâm nói xong, liền thấy đứa trẻ giống như nghe hiểu mà cứ nhìn chằm chằm vào anh.
Quyền Quân Lâm cười một tiếng, giống như dỗ dành: “Yên tâm, hiện tại chú sẽ không vứt con.”
Trong nháy mắt đứa trẻ ôm anh ấy: “Con thích ba.
.
.”
Tiểu Tô ở bên cạnh nghe xong liền trố mắt đứng nhìn: “Ông chủ, đây là con của anh?”
Quyền Quân Lâm hơi tức giận liếc anh ta một cái: “Tôi có con hay không chẳng lẽ cậu không biết?”
Tiểu Tô liền cảm thấy vô tội, nhưng vừa rồi đứa trẻ này đã gọi anh ấy là ba!
Quyền Quân Lâm bèn ôm đứa trẻ vào đại sảnh khách sạn Kim Bích Huy Hoàng, đứa trẻ mở to đôi mắt tò mò nhìn trái nhìn phải, hình như rất mới mẻ.
“Ông chủ, chút nữa anh muốn dẫn bạn nhỏ này cùng nói chuyện công việc sao?”
“Tôi sẽ để con bé ở trong phòng, cậu thay tôi chăm sóc nó.”
“Nhưng mà.
.
.
Tôi không có kinh nghiệm chăm sóc con nít.”
“Cho chơi đồ chơi là được rồi.”
Quyền Quân Lâm suy nghĩ, đứa trẻ chỉ cần có đồ chơi thì chuyện gì cũng giải quyết được, vốn dĩ anh ấy muốn đưa đứa trẻ này vào trong phòng.
Nào biết được đứa trẻ này nhìn thấy đồ chơi thì hoàn toàn đi qua lấy mấy món đồ mà cô bé thích rồi ôm vào trong ngực, nhưng mà nhìn thấy bóng dáng Quyền Quân Lâm định rời khỏi, cô bé liền đuổi theo.
Quyền Quân Lâm muốn đóng cửa thì đứa trẻ đã chạy đến, Quyền Quân Lâm dừng lại động tác đóng cửa, đành phải ngồi xổm người xuống, dịu dàng dụ dỗ nói: “Nhan Nhan, chú muốn đi ra ngoài xử lý một ít chuyện, con có thể ở trong phòng chờ chú không?”
“Con không muốn rời khỏi ba.
.
.
Một chút cũng không muốn.” Đứa trẻ vội vàng nói lên suy nghĩ của chính mình.
“Không được, chú có việc quan trọng phải làm, con có thể ở trong phòng chờ chú.” Khuôn mặt Quyền Quân Lâm nghiêm túc lại, cảm thấy đứa trẻ này quá dính người.
Quyền Quân Lâm vừa mới nghiêm túc thì đứa trẻ trước mặt anh ấy, đôi mắt to đen láy kia trong ngay lập tức ứa nước mắt ra, miệng nhỏ bẹt ra, giống như là sắp khóc rồi.
Quyền Quân Lâm đã được nhìn thấy dáng vẻ khi khóc của cô bé, anh ấy liền dỗ dành: “Được rồi, đừng khóc, đừng khóc, chú dẫn con đi!”
Kỹ năng khóc của đứa trẻ này rất mạnh, cô bé nhìn anh ấy với nước mắt rưng rưng, quả thực là không có khóc, cô bé ôm một búp bê vải trong ngực, một búp bê Barbie, còn có một cỗ xe lửa nhỏ, thế là tay của cô bé đã đầy ắp đồ chơi.
“Con thật sự muốn mang nhiều