Lâm Thiển Hạ đã hoàn toàn trở nên mờ mịt rồi nhìn đứa con gái ba tuổi đang nằm trong lòng mình, sao con bé có thể xuất hiện ở một nơi cách đó tận hai mươi kilomet được cơ chứ? Với cả, rõ ràng là Lâm Mộng Di nói rằng cô ta đã đặt con bé trước cửa khu nhà rồi cơ mà.
“Anh này, anh có chắc là anh tìm thấy con gái tôi ở một nơi cách đây tận hai mươi kilomet không? Lúc ấy sao anh có thể tìm được con bé vậy?” Lâm Thiển Hạ không chịu được nữa, cô muốn tìm hiểu cặn kẽ về chuyện này.
Quyền Quân Lâm suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi xin cam đoan với cô, ba ngày hôm trước, giữa trưa, tôi có trở về nhà cũ một chuyến.
Lúc đó ở trong vườn hoa, đột nhiên nghe thấy tiếng của một đứa trẻ nên tôi chạy về phía đó tầm chục mét thì nhìn thấy cô bé này, lúc đó cô bé đang đi tìm cô đấy.”
“Trong nhà anh ư? Sao con bé có thể đi vào trong đó được cơ chứ?” Lâm Thiển Hạ vừa nghĩ vừa thấy sợ, lưng cô ấy cũng bắt đầu cảm nhận được sự lạnh lẽo.
“Chẳng nhẽ cô không biết tại sao con gái cô đi lạc ư?”
“Tôi là diễn viên nên mấy ngày nay đều phải quay phim bên ngoài cùng với đoàn phim.
Con gái của mẹ kế tôi đã đến nhà tôi rồi nhất quyết đòi ôm con gái của tôi đi, cô ta nói cô ta muốn đưa con gái tôi về nhà cho con bé chơi với ba tôi một chút.
Tôi đâu ngờ cô ta sẽ vứt bỏ con bé, hơn nữa cô ta còn nói rõ ràng là cô ta để con bé ở dưới tầng khu nhà mà tôi sống, thế nên tôi mới không hiểu tại sao con bé lại xuất hiện trong sân nhà anh.”
“Chắc chắn cô gái kia đã nói dối.
Cô bé chui từ bên ngoài vào trong sân nhà tôi qua một cái song sắt, thêm nữa, bên ngoài cái song sắt kia còn có một bức tường cao tầm nửa mét, nếu không có người lớn bế cô bé vào thì chắc chắn một đứa trẻ sẽ không thể leo qua bức tường đó được đâu.” Quyền Quân Lâm nói rồi nhớ lại tình trạng của bức tường bao quanh bên ngoài ngôi nhà một cách cẩn thận, càng nghĩ anh ấy càng thấy có vấn đề.
“Mẹ ơi, dì nói sẽ dẫn con đi tìm ba.” Đột nhiên giọng nói non nớt của cô bé vang lên, vì có Lâm Thiển Hạ ở đây nên cô bé mới muốn nói chuyện nhiều hơn một chút.
“Cô ta nói sẽ dẫn con đi tìm ba ư? Sau đó thì sao? Cô ta dẫn con vào khu vườn đó hả?” Lâm Thiển Hạ đã tức giận đến mức cả người cũng run rẩy.
Có phải cái cô Lâm Mộng Di đó đang cố gắng làm hại con gái của mình không? Đúng là độc ác tới nỗi khiến Lâm Thiển Hạ sục sôi lòng căm phẫn.
“Dì còn nói ba con đang ở bên trong nữa.” Cô bé nghiêng đầu suy nghĩ một cách nghiêm túc rồi trả lời mẹ.
Sắc mặt của Quyền Quân Lâm cũng đã hơi thay đổi, anh cũng bắt đầu nhận ra cô bé này bị người ta cố tình dẫn vào trong vườn nhà mình, hơn nữa người kia còn lừa cô bé rằng ba của cô bé đang ở bên trong nên cô bé mới đi vào.
“Nhan Nhan, sao con lại ngốc như thế hả? Sao con lại tin lời cô ta nói thế?” Trái tim của Lâm Thiển Hạ tức giận đến mức muốn nổ tung, Lâm Mộng Di chính là kẻ giết người.
Cô bé thấy mẹ tức giận như vậy thì tủi thân mà bĩu bĩu môi: “Con chỉ muốn ba con thôi mà.”
“Ba con đã không còn trên thế giới này nữa rồi, con đừng đi tìm ba con nữa được không?” Lâm Thiển Hạ cố kìm nén sự tức giận của mình lại rồi an ủi con gái bằng giọng nói vô cùng dịu dàng.
Cô bé bèn quay đầu sang nhìn Quyền Quân Lâm bằng ánh mắt sáng long lanh rồi trả lời mẹ bằng giọng non trẻ: “Đó là ba con mà.”
Bây giờ thì Quyền Quân Lâm đã hiểu tại sao mà đột nhiên cô bé này lại nhận anh là ba rồi.
Hóa ra do dì của cô bé nói rằng ba đang ở bên trong nên khi nhìn thấy anh thì cô bé nghĩ theo chiều hướng rất tự nhiên rằng anh chính là ba của mình.
Lâm Thiển Hạ biết bây giờ rất khó để giải thích rõ mọi chuyện cho con gái nên cô chỉ còn cách quay sang nói với Quyền Quân Lâm: “Thật xin lỗi anh nhé, con gái tôi vẫn còn chưa hiểu chuyện nên mới nhận nhầm người, anh đừng để ý nhé.”
“Ba của cô bé đã không còn trên đời nữa ư?” Quyền Quân Lâm nheo nhẹ đôi mắt, anh thấy hơi ngạc nhiên vì thấy Lâm Thiển Hạ còn trẻ như thế mà đã làm mẹ đơn thân.
Ánh mắt của Lâm Thiển Hạ lóe lên vẻ phức tạp rồi cô gật đầu một cái: “Đúng thế, ba của con bé đã không còn trên thế giới này nữa rồi.”
Cô nói như vậy cũng không tính là đang lừa gạt Quyền Quân Lâm đâu nhỉ? Vì chắc cả đời này cô sẽ không thể tìm được ba của Nhan Nhan nữa, mà vốn dĩ cô cũng không có ý định đi tìm.
Lâm Thiển Hạ không còn nhớ rõ rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra vào buổi tối của bốn năm về trước nữa, cô chỉ biết có một kẻ khốn nạn nào đó đã xâm hại mình rồi sau đó biến mất không còn dấu vết.
Trái tim của Quyền Quân Lâm khẽ thắt lại, anh nhắc nhở Lâm Thiển Hạ một cách nghiêm túc: “Rõ ràng