Quyền Quân Lâm đi về phía phòng vệ sinh, nhưng thật ra chỉ đi theo hướng đó rồi lén tìm một người phục vụ để thanh toán hóa đơn bàn này.
Anh trở lại, Lâm Thiển Hạ xem giờ thấy cũng không còn sớm, đã tám giờ rưỡi, về đến nhà cũng phải chín giờ rưỡi.
“Anh Quyền, anh ăn no chưa?”
“Được rồi.
Chúng ta đi thôi.”
“Anh chờ một chút, tôi đi thanh toán trước.” Lâm Thiển Hạ nói xong, muốn giơ tay gọi phục vụ.
Quyền Quân Lâm cũng không nói dối cô, cười nhẹ: “Không cần, tôi đã thanh toán rồi.”
Lâm Thiển Hạ giật mình nhìn anh: “Gì cơ? Anh Quyền, anh làm vậy là sao? Rõ ràng là tôi mời anh mà.”
“Nếu cô đã để ý đến việc mời tôi ăn vậy thì để lần sau đi.
Lần sau để cô mời.” Quyền Quân Lâm bỗng cảm thấy như vậy cũng không tệ, ít nhất sẽ không vì sau bữa cơm này mà anh hoàn toàn cắt đứt liên lạc với hai mẹ con này.
“Cảm ơn anh.” Lâm Thiển Hạ cảm kích lên tiếng.
Lúc hai người đứng dậy, ôm cô bé rời đi, Trình Khiết đột nhiên gọi Lâm Thiển Hạ lại: “Thiển Hạ, làm phiền cô mấy phút được không? Tôi có việc muốn hỏi cô.”
Lâm Thiển Hạ sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Quyền Quân Lâm: “Anh Quyền, anh đợi tôi chút ở cửa được không?”
“Được.” Quyền Quân Lâm gật đầu, cũng không nhìn Trình Khiết, ôm cô bé ra ngoài trước.
Lâm Thiển Hạ hỏi Trình Khiết: “Chị Trình, có chuyện gì vậy?”
“Thiển Hạ, lúc ở đoàn làm phim, chị đã rất chăm sóc em.
Giờ có phải em nên báo đáp chị không?” Trình Khiết cười hỏi.
Lâm Thiển Hạ ngẩn người.
Ở đoàn làm phim, cô ta không hề chăm sóc cô, chỉ cần không khi dễ, không quá đáng, có sai vặt cô chút cũng không sao, nhưng mà cô vẫn cười nói: “Chị Trình, có chuyện gì thì chị cứ nói.
Em còn phải về nhà.”
“Vậy được rồi.
Chị nói thẳng nhé.
Lúc nãy em nói chuyện vui vẻ với anh Quyền kia, chị tin là em nhất định có số anh ấy trong điện thoại rồi.
Có thể cho chị xin số anh ấy được không?” Trình Khiết thẳng thắn nói.
Lâm Thiển Hạ giật mình, Trình Khiết muốn xin số điện thoại của Quyền Quân Lâm?
“Xin lỗi chị Trình, em không có số của anh Quyền.
Bọn em chỉ là tình cờ gặp nhau thôi.” Lâm Thiển Hạ không thể làm gì khác, luống cuống nói.
Dĩ nhiên cô không thể tùy tiện cho cô ta số điện thoại của Quyền Quân Lâm rồi.
“Thiển Hạ, việc này em lại chưa nghĩ kỹ rồi.
Em nghĩ là lúc nãy chị không để ý hai người nói nói cười cười, rồi anh ấy còn ôm con em trong lòng nữa.
Chị cũng không tin hai người chỉ là tình cờ gặp gỡ, có lẽ là em không chịu cho thôi.” Trình Khiết rất không vui nói.
“Chị Trình, đây là số điện thoại riêng của người ta, em không thể cho chị được.
Nếu cho thì phải được anh ấy đồng ý đã.” Giọng Lâm Thiển Hạ rất kiên quyết.
Dù thế nào, cô cũng không để Trình Khiết đi quấy rối Quyền Quân Lâm.
“Này, ý em là muốn giữ người đàn ông này cho riêng bản thân dùng đúng không?” Trình Khiết nói vô cùng chua ngoa.
Mặt Lâm Thiển Hạ lập tức đỏ bừng: “Chị Trình, em với anh ấy không phải quan hệ này, bọn em còn không phải bạn bè với nhau nữa.”
“Thôi nói ít đi.
Em ở trong làng giải trí nhiều năm vậy, bình bình đạm đạm, thậm chí hàng ngày còn phải nộp sơ lược lý lịch cho mấy đoàn làm phim thối nát, em sống cũng không dễ gì.
Em muốn bám vào người có tiền, thay đổi tình trạng hiện giờ của bản thân, chị cũng hiểu.
Nhưng mà em hẹp hòi thế này, chị thấy nhân phẩm em chưa đủ tốt.
Sau này chỗ nào có triển vọng, chị cũng sẽ không đề cử em được.” Trình Khiết dùng giọng uy hiếp nói.
Dù Lâm Thiển Hạ bị đe dọa, nhưng trong thâm tâm, cô vẫn rất kiên quyết, nhất định không cho cô ấy số điện thoại của Quyền Quân Lâm.
“Xin lỗi chị Trình, em đi trước.” Lâm Thiển Hạ tình nguyện đắc tội Trình Khiết, cũng sẽ không làm chuyện có lỗi với Quyền Quân Lâm.
“Đúng là không thức thời.” Trình Khiết mắng cô một câu sau lưng.
Bạn cô ta đứng một bên lập tức cười lạnh: “Người như vậy, sau này đừng có cho cơ hội nữa, mà bảo bạn tốt của