Trong một căn phòng nghỉ ngơi tại nơi làm việc của khách sạn, Quyền Quân Lâm vừa mới ký hợp đồng mua tòa nhà, sau nửa ngày đàm phán, anh đột nhiên cảm thấy trái tim trống rỗng, dường như thời gian tiếp theo đều không biết dùng để làm gì.
Trong lúc này, anh đứng trước cửa sổ, nhìn về phía người đàn ông ôm một cô bé đáng yêu và đang chọc cười cô bé.
Cô bé nghe được liền khanh khách cười, nụ cười ngây thơ, dễ thương đáng yêu.
Người đàn ông đó là ba của cô bé, trên gương mặt của ông ấy lộ ra một nụ cười cưng chiều, cùng đứa con cười đùa vui vẻ.
Lúc này, cô bé muốn trèo cưỡi lên cổ người đàn ông, người đàn ông thấy vậy lập tức bế cô bé lên, người đàn ông vừa vác cô bé trên cổ vừa cười mà bước đi.
Lúc này, trong đầu của Quyền Quân Lâm, anh nhớ đến con gái Nhan Nhan của Lâm Thiển Hạ, nhớ đến nụ cười của con bé một cách da diết.
Nhớ đến tiếng gọi ba ngọt như sữa của con bé, nhớ đến cảm giác con bé ở trong vòng tay anh như con cún nhỏ.
Điều này khiến cho cả trái tim anh trở lên rất mềm nhũn, dường như cả thế giới của anh trở nên thật ý nghĩa.
Còn bây giờ, cho dù anh vừa mới ký hợp đồng mua tòa nhà với số vốn lên đến hơn chục tỷ, nhưng trong lòng của anh ấy lại không có chút dao động.
Thậm chí, anh nghĩ lại cũng không muốn nghĩ đến chuyện này nữa.
Quyền Quân Lâm không ngừng suy nghĩ, lúc này con bé đang làm gì? Lâm Thiển Hạ có ở cùng con bé không?
Quyền Quân Lâm vừa nghĩ vừa trở về căn phòng của mình.
Nhưng đến cửa thì bắt gặp nhân viên giao quần áo đã giặt khô.
Nhân viên ngay lập tức gọi anh: “Thưa ngài, bộ quần áo ngài cần giặt khô tôi đã giao đến phòng của ngài rồi.”
Quyền Quân Lâm nghe xong rồi gật đầu nói cảm ơn.
Anh quẹt thẻ tiến vào phòng.
Khi vào đến phòng, anh thấy chiếc bàn đã được người phục vụ dọn dẹp rất ngăn nắp.
Trên bàn còn có một bình sữa đã được rửa sạch sẽ.
Tiếng lòng của Quyền Quân Lâm lại một lần bị khuấy động.
Hiện tại, trong phòng của anh lấp đầy những đồ dùng của con nhỏ.
Anh nghĩ đến bộ quần áo đã giặt khô sạch sẽ, ngay lập tức bước đến trước tủ, kéo cửa tủ ra.
Trong tủ ngoài chiếc áo sơ mi và bộ vest của anh thì phía trong cùng chiếc tủ đang treo một chiếc váy màu đỏ, còn có cả chiếc vải lót nhỏ màu trắng và chiếc váy nhỏ.
Đây là những bộ đồ mà lần trước anh đã đưa cho nhân viên đem đi giặt và phơi khô.
Bây giờ, nhân viên đã giao tới.
Quyền Quân Lâm nhìn mấy bộ đồ nhỏ, đột nhiên trong lòng trào lên một cảm xúc về một sự việc.
Những bồ đồ này đều là của cô bé, nếu như anh lấy lý do đi gửi bộ áo quần để đi tìm họ thì có vẻ như có thể chấp nhận được!
Quyền Quân Lâm chợt nghĩ về điều này, khóe môi khẽ nhếch lên, trong lòng đột nhiên vui hẳn lên.
Dường như cuối cùng cũng đã tìm được một việc mà khiến anh cảm thấy cần thiết phải làm.
Buổi sáng, Lâm Thiển Hạ dẫn cô bé xuống lầu mua đồ, sau một ngày mua đồ xong, cô ấy rất thích cùng con gái ở trong phòng vẽ tranh, làm đồ thủ công, dạy cho con bé nhận biết một vài chữ số đơn giản, cùng con bé chơi trò chơi để phát triển trí tuệ của con bé.
Bởi vì cô vốn dĩ là một diễn viên, mặc dù không phải là người quá nổi tiếng nhưng vẫn có người nhận ra cô khi đi trên đường.
Cho dù cô không nổi tiếng như những ngôi sao khác, có người xin chữ ký, xin chụp hình cùng,… nhưng cô vẫn sợ sẽ có nhiều người quá quan tâm đến đời sống của người nổi tiếng mà làm ảnh hưởng đến của cuộc sống của cô và con gái.
Đặc biệt là việc dẫn theo con bé trong khi xung quanh cô không có người quản lý và vệ sĩ thì nếu như gặp phải người hâm mộ quá phấn khích làm tổn thương đến con bé thì phải làm sao?
Vì vậy, thời gian tốt nhất để ở cùng con bé là khi chỉ có hai mẹ con.
Con bé muốn đi ngủ vào khoảng ba giờ.
Bình thường con bé thường có thói quen đi ngủ vào giờ này.
Lâm Thiển Hạ ôm con bé, sau khi con bé ngủ thì dọn dẹp lại căn phòng, rồi sau đó mới cầm điện thoại sắp xếp tin nhắn một vài công việc.
Cô có một người quản lý, nhưng quản lý của cô không chỉ mang tới cho cô là một diễn viên.
Cô ấy và hai nữ ngôi sao khác cùng chung một người quản lý.
Nếu như quản lý cho cô một vai diễn thì lợi nhuận sẽ chia theo tỉ lệ ba bảy.
Để cuộc sống