Một tiếng “ba” lập tức đâm thẳng vào tim Quyền Quân Lâm.
Ngay lúc này, anh thật sự hy vọng mình là ba của cô bé này.
Mà Lâm Thiển Hạ đang ngồi ôm cô bé thì lại vô cùng bối rối.
Rốt cuộc thì phải làm thế nào để con bé hiểu được người đàn ông này không phải là ba của nó đây?
Quyền Quân Lâm mỉm cười nhìn cô bé kia: “Nhan Nhan, gặp chú có vui không?”
“Vui lắm ạ.” Cô bé kia cười hớn hở nói, làm gì còn buồn ngủ tí nào nữa đâu? Cô bé nhảy ra khỏi lòng Lâm Thiển Hạ, sau đó phấn khích chạy về phía Quyền Quân Lâm, thân hình nhỏ nhắn không dài bằng đôi chân, đầu nhỏ ngẩng lên, lại ngọt ngào kêu một tiếng: “Ba.”
Da đầu Lâm Thiển Hạ tê rần.
Cô cảm thấy cứ để con gái gọi anh ấy lung tung thế này thì không tốt lắm.
“Nhan Nhan, không phải mẹ đã nói rồi sao? Chú Quyền đây không phải là ba của con, con không thể gọi bậy như thế được.
Con có thể gọi chú ấy là chú.” Lâm Thiển Hạ cúi người xuống dạy dỗ con mình.
“Không đâu! Con không muốn gọi là chú, con muốn gọi là ba.” Con bé nói rất mạch lạc.
Lâm Thiển Hạ ngẩn ra, khả năng ngôn ngữ của con gái cô lại có tiến bộ.
“Được, con muốn gọi thế nào thì gọi.
Chú không ngại.” Quyền Quân Lâm ngồi xổm xuống, xoa đầu cô bé.
Lâm Thiển Hạ thở hơi khó khăn.
Sao có thể như vậy được?
“Anh Quyền, như vậy không tốt lắm đâu! Nhan Nhan không còn nhỏ nữa, anh không thể để con bé gọi như vậy được.
Lỡ như về sau không sửa lại được thì không tốt cho anh lắm.” Lâm Thiển Hạ không muốn con mình gọi như vậy nữa.
Anh là người chưa có gia đình, đột nhiên bây giờ lại có một đứa con gái, lỡ ảnh hưởng đến chuyện anh có bạn gái thì sao?
“Không sao.
Tôi nhận Nhan Nhan là con gái nuôi.
Con bé có thể gọi tôi là ba nuôi.
Đối với người ngoài, cô có thể giới thiệu như thế.” Quyền Quân Lâm đứng lên nói.
Anh đã có dự định rồi.
Anh thích cô bé này như vậy nên đã nghĩ ra một cách, mà cách làm bạn rồi cùng lớn lên với cô bé là cách tốt nhất.
Lâm Thiển Hạ hoảng sợ, nhận anh ấy làm ba nuôi? Chuyện này thật đường đột.
“Cô Lâm, không lẽ cô không muốn sao? Không biết vì sao nhưng tôi lại cảm thấy tôi và con gái cô rất có duyên làm ba con.
Tất nhiên là không thể làm ba con ruột thì làm ba con nuôi cũng được.
Hơn nữa, sau này tôi cũng có thể giúp đỡ hai mẹ con cô.” Quyền Quân Lâm nói rất tự nhiên.
Những lời này của anh lại không khiến người khác không thoải mái hay cảm thấy anh ấy có mưu đồ gì mà chỉ cảm thấy anh thật sự có ý tốt.
“Đương nhiên là tôi không có ý kiến.
Có thêm nhiều người yêu thích Nhan Nhan, tôi rất vui.
Nhưng mà làm như thế anh sẽ không gặp vấn đề gì sao?” Chỉ là Lâm Thiển Hạ không muốn làm phiền đến cuộc sống của anh.
“Đương nhiên là tôi không sao.” Quyền Quân Lâm rất chắc chắn điểm này.
Bây giờ trong đầu anh đều là vấn đề an nguy của hai mẹ con cô ấy, tuyệt đối không để xảy ra chuyện như trước kia.
Với cô bé này, anh phải bảo vệ con bé lớn lên một cách an toàn.
Anh cảm thấy đây giống như là một loại trách nhiệm của mình.
Đột nhiên cô bé ôm lấy bắp đùi anh ấy, khuôn mặt nhỏ nhắn dính sát vào đùi: “Ba là ba của con.
Ba chính là ba của con .”
Lâm Thiển Hạ nhìn con gái không nói nên lời.
Sao con bé lại học được bản lĩnh quấn người như vậy chứ? Cô không dạy con bé mà! Sao con bé lại thích người đàn ông này như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì ngoại hình bọn họ giống nhau sao?
“Được, từ nay về sau, ba là ba con .” Quyền Quân Lâm cố ý xem nhẹ tính nghiêm trọng của việc nhận mối quan hệ.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Thiển Hạ đang ngồi bên cạnh đỏ bừng một cách khó hiểu…
“Anh Quyền, nếu anh không chê tay nghề của tôi thì ở lại đây ăn tối đi!” Lâm Thiển Hạ cười hỏi.
“Được! Dù sao thì hôm nay tôi cũng không còn việc gì nữa, rất rảnh rỗi.” Quyền Quân Lâm mỉm cười.
Dù là việc gì cũng không thể quầy rầy việc anh ở bên con bé.
Lúc này cũng đã sắp năm giờ, tất nhiên là anh sẽ ở lại ăn tối.
Lâm Thiển Hạ vẫn cảm thấy mình nên mua thêm gì đó, vì cô chỉ chuẩn bị đồ ăn cho con gái.
“Hay là chúng ta đi đến siêu thị gần đây mua thêm thức ăn đi.
Tôi sợ không đủ thức ăn.” Lâm Thiển Hạ đề nghị.
Cũng muốn mang theo con gái đi dạo, giải sầu một chút.
“A! Con