Lâm Thiển hạ đang ở trong nhà học thuộc kịch bản thì chuông cửa vang lên.
Cô nghĩ rằng trời đã chạng vạng tối rồi, ai sẽ còn đến tìm cô?
Cô bồn chồn đi đến trước lỗ mắt mèo nhìn ra ngoài.
Thì thấy chị Lý, người đại diện của cô đang lo lắng chờ cô mở cửa.
Lâm Thiển Hạ hồi hộp trong lòng.
Mỗi lần chị Lý tìm cô, đều là bàn bạc chuyện công việc.
Chẳng lẽ, nhân vật cô nhận lần này cũng sẽ gặp thất bại hay sao?
Lâm Thiển Hạ vội vàng mở cửa ra hỏi: “Chị Lý, làm sao vậy? Có chuyện gì mà cần chị phải đích thân tới đây thế này?”
Chị Lý vẻ mặt lo lắng.
Thấy cô vừa xuất hiện liền vui vẻ ra mặt.
Lộ ra vẻ vô cùng vui sướng.
Cô ấy cầm chặt tay Lâm Thiển Hạ rồi nói: “Thiển Hạ à, chị có một tin tức cực kỳ cực kỳ tốt muốn nói cho em.
Mau lại đây, để chị nói cho em nghe.”
Lâm Thiển Hạ trừng mắt nhìn.
Đi theo cô ấy đến trước ghế sofa.
Nhan Nhan thì đang ở trong phòng đóng cửa tự chơi một mình còn dì Lưu thì đang nhìn bé.
Lúc này, trước mặt của Lâm Thiển Hạ là bộ kịch bản cô đang học thuộc vừa rồi.
Chị Lý lập tức nói với cô: “Bộ kịch bản này khỏi phải học nữa.”
Lâm Thiển Hạ trong tâm không khỏi lộp bộp một tiếng.
Chẳng lẽ cô đã đoán đúng?
“Chị Lý, chẳng lẽ nhân vật lần này lại thất bại hay sao?” Lâm Thiển Hạ lộ vẻ bất đắc dĩ hỏi.
Chị Lý bỗng nhiên cười rộ lên, lục lọi bên trong chiếc túi công văn mà cô ấy mang theo.
Lấy ra một bộ kịch bản khác cho cô.
“Ok, bây giờ em cần phải học thuộc cái này.”
Lâm Thiển Hạ cầm kịch bản lên và nhìn vào nhãn tên trên đó.
Nhãn tên ghi: “Bạch