Tô Lạc Lạc vội vàng nắm tay Tô Tiểu Sâm nói
– Tiểu Sâm, đi ngủ thôi.
Nói xong cô giao con gái cho anh, đỏ mặt cười nói:
– Cho cô bé ngủ sớm một chút.
– Ba, chúng ta vào phòng ngủ đi.
Tô Tiểu Hinh nắm tay anh đi về phía phòng ngủ chính.
– Được.
Long Dạ Tước nhìn theo bóng con gái vào phòng ánh mắt tối sầm lại.
Ngay khi Tô Tiểu Hinh bước vào phòng của ba nóng lòng leo lên chiếc giường lớn màu xám, nhảy lên nhảy xuống khiến Long Dạ Tước lo lắng dặn dò:
– Cẩn thận một chút đừng để bị ngã.
Tô Tiểu Hinh ngoan ngoãn ngồi xuống, bàn tay nhỏ bé cố gắng kéo chăn lên, chọn vị trí giữa giường nằm vào, chiếc đầu nhỏ bé gối lên gối đầu.
Dưới ánh đèn ngủ mờ nhạt cô chớp chớp ánh mắt to như sao rất đẹp.
Long Dạ Tước bình thường thích ngủ khỏa thân, nhưng có con gái anh mặc áo phông và quần dài lên giương.
Anh nghiêng người nằm xuống, cô bé lập tức nằm sát lại, khuôn mặt bầu bĩnh dán lên cằm, cánh tay nhỏ bé vươn ra ôm cổ anh ngủ.
Trong lòng Long Dạ Tước lúc này đều là ấm áp.
Anh chưa từng cảm nhận cảm giác này.
Một đứa bé ỷ lại anh, cần anh đang nằm trong lòng ngực anh.
Thân thể cô bé mềm mại, thơm thơm.
Tô Tiểu Hinh hôm nay rất mệt, vừa đặt tay lên mặt ba liền ngủ thiếp đi.
Cô bé có một thói quen nhỏ đó là khi ngủ thích ôm cổ hoặc đặt tay lên mặt người khác, cô không thích ngủ một mình.
Long Dạ Tước cũng thử để cô ở bên cạnh, sợ cô ngủ như vậy không thoải mái.
Nhưng anh vừa kéo tay của cô bé ra lập tức cánh tay nhỏ bé đang mơ màng ngủ của cô đã sờ lên mặt anh, khuôn mặt nhỏ cũng dán sát vào mặt anh sau đó mới an tâm ngủ tiếp.
Cô bé con đã ngủ nhưng Long Dạ Tước lại không ngủ được.
Không nói đến thói quen của cô bé, riêng chuyện xảy ra ngày hôm nay đều làm anh giống như đang mơ.
Trong căn biệt thự xa hoa này không chỉ có một mình anh, mà còn có hai đứa con của anh, còn có một cô gái xa lạ.
Anh bắt đầu cẩn thận nghĩ lại chuyện