Trong nhà hàng, đủ loại thanh âm ở tứ phía phát ra, Lâm Thiển Hạ chỉ cảm thấy căng thẳng khó nói nên lời.
Từ sau khi món ăn được dọn lên, cô vẫn không nói gì, hôm nay gọi anh đến là muốn nói rõ ràng với anh, nào ngờ, chưa kịp nói rõ thì anh đã không cho phép nói nữa.
Azzz! Cô cũng không biết thì ra từ chối một người lại khó như thế!
Tám rưỡi, hai người từ trong nhà hàng đi ra, Quyền Quân Lâm nói với cô: “Về đi! Không chừng Nhan Nhan đang tìm em ở nhà đó!”
“Được, anh Quyền..”
“Gọi anh là Quân Lâm!” Quyền Quân Lâm nhìn qua cô, uốn nắn lại xưng hô.
“Em…” Lâm Thiển Hạ giật mình, gọi tên anh sẽ khiến cô ấy cảm thấy xấu hổ.
Đúng lúc này, từ phía sau lưng Lâm Thiển Hạ có một người đang chạy xe đạp tới, người đàn ông chạy xe đạp nhìn đông nhìn tây tìm người, như không thấy Lâm Thiển Hạ, mắt thấy sắp đụng trúng cô, nói thì chậm mà chuyện xảy ra rất nhanh, cánh tay của Quyền Quân Lâm vừa kéo một cái, đã kéo được Lâm Thiển Hạ vào trong lồng ngực.
Mà nơi Lâm Thiển Hạ vừa đứng lúc nãy chiếc xe đạp kia liền vọt tới.
Cả người Lâm Thiển Hạ hoảng sợ, nằm sấp trong lòng ngực của người đàn ông, nhìn chiếc xe đạp đột nhiên xuất hiện ở sau lưng, cô vừa nghĩ lại đã thấy sợ.
Quyền Quân Lâm ôm eo mảnh khảnh của cô, hơi thở hơi gấp nhưng lại có chút không nỡ buông ra.
Lâm Thiển Hạ ghé vào trong ngực của anh, hơi thở quanh chóp mũi toàn là mùi hormone nam tính của người đàn ông.
Cô có chút ngượng thò tay ra đẩy đẩy anh ấy: “Anh Quyền, cám ơn.”
Quyền Quân Lâm buông tay cô ra, mím môi cười: “Không có gì.”
Nhưng chỉ anh mới biết rõ, cảm giác được ôm cô là loại cảm giác như thế nào, khiến cho anh hưởng thụ như thế nào, nếu như cô không giãy giụa, anh sẵn sàng cứ ôm như thế.
Trên đường về nhà, Quyền Quân Lâm hỏi thăm cô một chút chuyện lúc quay phim, Lâm Thiển Hạ không muốn nói thật.
Mặc dù trong lúc quay phim, mỗi lần đều bị Lý Oánh chèn ép một chút, cộng thêm bây giờ bên trong tổ quay phim đang truyền đi mấy tin vịt, làm hủy hoại danh tiếng của cô.
Không biết từ khi nào đã đi đến tầng dưới của tiểu khu, Lâm Thiển Hạ phất phất tay với anh ấy: “Tạm biệt.”
“Đừng quên ngày mai anh với em dắt Nhan Nhan đi báo danh đó.”
“Nếu như anh bận thì…”
“Không bận, quyết định vậy nha.” Quyền Quân Lâm vô cùng bá đạo nói, sau đó liền lái xe rời đi.
Lâm Thiển Hạ không biết phải làm sao, người đàn ông này cho cô một cảm giác không cách nào từ chối được.
Sáng sớm, Lâm Thiển Hạ thay cho Nhan Nhan một bộ quần áo rồi dắt cô bé đến trường.
Cô bé vừa nghe đến phải đi học, ngược lại cũng không có không vui, vì cô bé biết hôm nay ba và mẹ sẽ dẫn mình đi.
Xe của Quyền Quân Lâm đậu trước cửa nhà, Lâm Thiển Hạ không từ chối được đành phải ngồi vào xe anh cùng đi đến trường quý tộc gần đây.
Thủ tục nhập học, học phí của cô bé đều đã được chuẩn bị tốt rồi, bây giờ chỉ là đi nhận lớp, cũng là để quý phụ huynh đi tham quan môi trường học tập và một chút biện pháp an toàn.
Lâm Thiển Hạ tò mò hỏi cô giáo về học phí một học kỳ, khi nghe thấy là khoảng một trăm sáu mươi lăm triệu, cô còn ngây người.
“Cô Lâm, cô cứ yên tâm, nơi đây chúng tôi có hệ thống giáo dục tốt nhất, bảo đảm con cô ở đây học mỗi ngày đều sẽ vui vẻ.”
Lâm Thiển Hạ cũng đã biết cô giáo này biết được thân phận diễn viên của cô, cô cũng không có biểu hiện quá kinh ngạc.
“Cô Lâm, lát nữa chúng tôi phải làm hồ sơ cụ thể, xin hỏi thường ngày người đưa đón cô bé sẽ là cô hay là ba cô bé?”
Lâm Thiển Hạ sững sờ vài giây, ba cô bé? Cô nhìn về phía cầu trượt bên cạnh, Quyền Quân Lâm và con cô đang chơi đùa vui vẻ ở đó.
Lâm Thiển Hạ có chút ý muốn