Bởi vì cái ôm ở cửa thang máy, bầu không khí căng thẳng và xấu hổ theo hai người đến tận nhà hàng.
Lần này, chỗ mà Quyền Quân Lâm đặt bữa vô cùng cao cấp, nơi này có không gian cực kỳ riêng tư, những tay chó săn hạng nhất cũng chắc chắn không vào được.
Quyền Quân Lâm gọi rất nhiều đồ ăn, tất cả đều để cho cô bồi bổ cơ thể.
Trong khoảng thời gian im lặng này, ánh mắt thâm tình của Quyền Quân Lâm chăm chú nhìn cô.
Anh thích yên lặng nhìn cô như vậy, có cảm giác một đời bình yên.
Bởi vì có cô, chỗ trống trong lòng anh dường như đã được lấp đầy, cuộc đời của anh trở nên trọn vẹn.
Dưới ánh mắt của anh, Lâm Thiển Hạ hơi hồi hộp rũ mắt, cầm cốc lên uống nước mấy lần.
“Em quay phim sao rồi? Có bị ai làm khó dễ không?” Quyền Quân Lâm quan tâm hỏi.
Lâm Thiển Hạ không khỏi nở nụ cười: “Từ lần trước anh đuổi thẳng Lý Oánh ra khỏi đoàn làm phim thì còn ai dám bắt nạt em nữa chứ?”
Quyền Quân Lâm nghe vậy thì trong lòng rất có cảm giác thỏa mãn.
Anh thích bảo vệ cô như vậy, rồi nhận được lời cảm ơn của cô.
“Cám ơn anh.” Lâm Thiển Hạ nói khẽ.
“Đừng khách sáo với anh.” Quyền Quân Lâm vừa nói xong thì nghĩ đến bên phía mẹ mình, anh không khỏi nhíu hai đầu lông mày, cảm thấy hơi buồn bực.
“Sao vậy? Anh có tâm sự gì à?” Lâm Thiển Hạ nhận ra, quan tâm hỏi han.
“Không có gì, chỉ là một vài chuyện không quan trọng thôi.” Quyền Quân Lâm không định nói cho cô biết, dù sao anh sẽ tự xử lý tốt phía gia đình mình, anh không muốn mang lại phiền phức gì cho cô.
“Chủ nhật này anh muốn mang Nhan Nhan đi nghỉ ngơi ở thôn trang xung quanh, em cảm thấy thế nào?”
Lâm Thiển Hạ đương nhiên cảm thấy khá ổn, bởi con gái cô có mỗi hai địa điểm là trường và nhà, cũng chưa từng đi xa, mà giúp con bé có nhiều kiến thức hơn hẳn là việc người mẹ như cô nên làm.
“Thế nhưng mà, như vậy liệu có quấy rầy đến cuộc sống của anh hay không?” Lâm Thiển Hạ hỏi.
“Thứ anh có nhiều nhất chính là thời gian.
Anh là ông chủ, anh không đi làm thì có ai dám ý kiến chứ?” Quyền Quân Lâm không khỏi cười rộ lên.
Lâm Thiển Hạ cũng cười theo.
Nói chuyện phiếm với anh, không hiểu sao cô có cảm giác tâm trạng mình tốt lên.
“Cần tốn thời gian ba ngày, chúng ta chơi ở trong thôn, ở nơi đó có khu vui chơi dành cho trẻ em, Nhan Nhan nhất định sẽ thích.” Quyền Quân Lâm đã nghe ngóng cả những trò chơi ở đó.
Lâm Thiển Hạ thấy anh đã lên kế hoạch xong xuôi bèn gật đầu: “Được, vậy thì đi thôi!”
Quyền Quân Lâm nghĩ đến một việc, không khỏi hỏi: “Lúc mà em quay phim thì có cảnh thân mật không?”
Lâm Thiển Hạ đang uống nước, vì câu hỏi đột ngột này của anh mà sặc nước, cô vội vàng lấy giấy che miệng.
Quyền Quân Lâm không khỏi tự trách, anh không nên hỏi cô vào lúc ấy, hại cô bị sặc nước.
“Có… Có một ít, nhưng không nhiều.” Lâm Thiển Hạ đành phải thành thật giải thích.
“Vậy thì diễn thế nào?” Quyền Quân Lâm cảm thấy việc này cần phải nói chuyện lại với đạo diễn.
Vừa rồi chẳng qua anh chỉ được ôm cô một chút đã cảm thấy hy vọng xa vời, chẳng lẽ nam diễn viên chính kia có thể ngày ngày ôm cô ấy như vậy sao?
Không được, anh không cho phép.
Lâm Thiển Hạ xấu hổ nói: “Chỉ quay khoảng vài cảnh thôi.”
Mặc dù là như vậy nhưng Quyền Quân Lâm vẫn cảm thấy không được, anh trầm giọng nói: “Sau này những cảnh như vậy anh sẽ bảo đạo diễn dùng diễn viên đóng thế, em không cần tự mình diễn.”
“Hả?” Lâm Thiển Hạ không nghĩ anh sẽ để ý đến như vậy.
Đáy mắt Quyền Quân Lâm vẫn còn lập lòe vẻ ghen tuông.
“Thân là diễn viên, loại chuyện này rất khó tránh khỏi.” Lâm Thiển Hạ muốn giải thích một chút.
“Không được là không được, anh không cho phép tên đàn ông nào khác đến gần em.” Giọng nói bá đạo của Quyền Quân Lâm rơi xuống.
Lâm Thiển Hạ: “…”
Anh nói những lời này như thể cô là vật sở hữu của anh vậy, chuyện này làm trong lòng cô không khỏi dâng lên cảm xúc chua xót.
Trước đó cô đã từng từ chối anh, cũng đã cố gắng nói cho anh suy nghĩ của mình, cô sẽ không ở bên anh, cũng không có ý định yêu đương.
Thế nhưng người không phải cỏ cây, ai có thể vô