Tô Vũ Phỉ thấy cô thức thời như vậy lập tức thay đổi sắc mặt, lạnh giọng nói:
– Tô Lạc Lạc cô đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.
Cô nghĩ mình chỉ đối mặt với nhà họ Long sao? Cô nghĩ rằng tôi và nhà họ Tô sẽ bỏ qua cho cô sao?
Tô Lạc Lạc ngẩng đầu, ánh mắt không chút sợ hãi nhìn cô ta:
– Trước kia tôi từng cầu xin các người, hiện giờ tôi không cầu xin bất luận kẻ nào.
Cứ việc đến đây, đừng cho rằng tôi sợ các người.
Tô Vũ Phỉ hơi giật mình kinh ngạc, còn tưởng rằng cô ta nói mấy câu có thể khiến Tô Lạc Lạc sợ.
Nhưng cô gái trước mặt này lúc nào lại trở nên kiên cường và dũng cảm như vậy?
Không, cô nhất định đang giả vờ, cô muốn dựa vào Long Dạ Tước nên không sợ gì.
– Tô Lạc Lạc cô quá ngây thơ rồi, cô cảm thấy Dạ Tước sẽ che chở cô sao? Cô không biết Dạ Tước rất có hiếu sao? Nếu lựa chọn cô và người nhà, anh ấy sẽ không chút do dự đẩy cô xuống vực sâu, không để ý đến cảm nhận cũng như sống chết của cô.
Đến lúc đó cô mất đi bọn trẻ, cũng mất đi số tiền lớn, không phải là cô mất nhiều hơn được sao?
Tô Vũ Phỉ đắc ý cười lạnh nhìn cô.
Tô Lạc Lạc nheo mắt vì sao Tô Vũ Phỉ nói như cô rất thân thiết với Long Dạ Tước.
Sai rồi cô không có quan hệ gì với người đàn ông này.
Nhưng cô sẽ không nói với cô ta, cứ để Tô Vũ Phỉ hiểu lầm đi, tốt nhất là đau lòng.
Đây là người nhà họ Tô tự tìm, cô sẽ không báo thù bọn họ, nhưng không có nghĩa là cô để họ sống thoải mái.
– Đây là chuyện của tôi, cô lo lắng như vậy làm gì?
Tôi có được cái gì hay không không liên quan đến cô.
Tô Lạc Lạc nói xong cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với cô ta nữa.
Cô xoay người muốn đi đột nhiên ngoài cửa có tiếng xe vang lên.
Tô Vũ Phỉ rất tinh cô ta biết đó là xe của Long Dạ Tước, đáy mắt cô ta hiện lên nụ cười giả tạo, cô ta gọi Tô Lạc Lạc
– Cô đứng lại tôi còn có chuyện chưa nói xong.
Tô Lạc Lạc không phản ứng lại, liền thấy Tô Vũ Phỉ bước