Lời nói của Sở Trạch Hiên khiến tai Lâm Thiển Hạ như nổ tung, cướp con gái của cô?
Đối với Lâm Thiển Hạ, câu nói đáng sợ nhất trên đời hẳn là câu nói này rồi!
“Anh ta đừng hòng muốn cướp con gái của tôi.” Lâm Thiển Hạ nhanh chóng hét lớn một câu, như thể là đang bảo vệ quyền lợi của mình..
Sở Trạch Hiên thấy cô ấy bị chọc giận, anh ta âm thầm đắc ý trong lòng.
Anh ta tiếp tục thêm dầu vào lửa, nói: “Thiển Hạ, anh thực sự đồng cảm với em.
Em bị người khác tiếp cận để lợi dụng như thế mà không biết.
Thật đáng thương.”
“Đừng nói vô nghĩa, rốt cuộc thì anh muốn cho tôi biết chuyện gì?” Lâm Thiển Hạ cắn răng trừng mắt nhìn anh ta, cô ấy cũng có thể cảm nhận được rằng Sở Trạch Hiên không có ý tốt.
Anh ta vốn là một tên khốn, căn bản sẽ không có lòng tốt mà nói cho cô biết chuyện gì.
Vậy nên, cho dù là chuyện gì, cô cũng sẽ không tin tưởng anh ta hoàn toàn.
Nhưng chuyện liên quan đến con gái, cô không thể không để ý.
Sở Trạch Hiên cũng đạt được mục đích của anh ta, chỉ cần khiến Lâm Thiển Hạ nổi giận là sẽ có thể khiến cô ấy chuyển cơn tức giận này lên người Quyền Quân Lâm.
“Được, Thiển Hạ, em hãy nghiêm túc nghe.
Bây giờ anh sẽ nói cho em biết, người đàn ông này là ai?” Sở Trạch Hiên nhìn cô ấy với ánh mắt thâm thuý.
Lâm Thiển Hạ nhìn thẳng vào mắt anh ta, chờ anh ta nói.
“Thằng khốn mà bốn năm trước thừa dịp lúc em thần trí mơ hồ, thừa nước đục thả câu chính là Quyền Quân Lâm.” Sở Trạch Hiên nói vô cùng chắc chắn.
Ngay lập tức, sắc mặt Lâm Thiển Hạ trắng bệch.
Cô trừng to mắt, dường như không tin vào sự thật này.
“Không, lúc này anh không cần gạt tôi, Sở Trạch Hiên.
Tôi sẽ không tin anh.” Lâm Thiển Hạ cắn răng tức giận nói.
Cô không tin, cũng sẽ không bị hắn lừa.
Sở Trạch Hiên ngẩn ra.
Không ngờ rằng cảm tình của Lâm Thiển Hạ đối với Quyền Quân Lâm lại sinh ra cảm giác tín nhiệm lớn như vậy.
Mặc dù anh ta đã nói ra chân tướng, đầu tiên cô vẫn lựa chọn không tin.
Nhưng mà như thế cũng khá là thú vị.
Lâm Thiển Hạ càng bảo vệ người đàn ông này thì sự thật lại càng đến gần cô hơn.
“Thiển Hạ, có phải em quá ngây thơ rồi không? Em tiến vào cái vòng luẩn quẩn này, anh còn nghĩ em sẽ trở nên trưởng thành hơn một chút.
Vậy em suy nghĩ cẩn thận xem, vì sao Quyền Quân Lâm lại ở bên cạnh em? Vì sao lại đối xử với con gái em tốt như vậy? Anh ta có mục đích hết.”
Giờ phút này đầu óc Lâm Thiển Hạ loạn như cào cào, căn bản là mất đi năng lực tự hỏi.
Cô nhớ đến lần đầu tiên gặp Quyền Quân Lâm.
Lúc ấy con gái cô bị lạc đường, đúng lúc gặp được, anh ấy chăm sóc con bé hai ngày, mà cũng không hiểu sao con gái đã gọi anh ấy là ba.
Hơn nữa, Quyền Quân Lâm cũng không từ chối việc con bé gọi anh ấy như vậy.
Ngược lại, anh ấy còn rất vui vẻ.
Không, Lâm Thiển Hạ lắc đầu, cẩn thận nghĩ kĩ những chuyện này.
Cô tin rằng Quyền Quân Lâm không phải là người đàn ông tối hôm đó, là lúc này Sở Trạch Hiên cố ý lừa cô, bịa đặt nên sự thật này.
Quyền Quân Lâm là nhà kinh doanh châu báu, mà dòng họ của anh ấy cũng làm về châu báu, anh ấy có thể cố ý làm ra chuyện xấu gì không?
“Sở Trạch Hiên, đủ rồi.
Tôi không cho phép anh nói nhăng nói cuội.” Lâm Thiển Hạ quyết định không để ý đến anh ta.
Nhưng mà Sở Trạch Hiên tự tin như thế, đương nhiên sẽ không để cho Lâm Thiển Hạ không tin sự thật này.
Anh ta đành phải giả bộ bất đắc dĩ nói: “Anh đã có ý tốt chạy đến đây nói cho em biết sự thật này, nói cho em biết Quyền Quân Lâm là một người nguy hiểm, nhưng em cứ xem lòng tốt của anh như lòng lang dạ thú.
Anh không muốn nói chuyện phiếm, cũng sẽ không bịa ra chuyện như thế để lừa em.
Anh tới đây là có chứng cứ rõ ràng.”
Bóng dáng Lâm Thiên Hạ đang muốn rời đi bỗng chốc lại vì những lời này của anh ta mà dừng bước.
Cô quay đầu, cố kìm nén cảm giác chán ghét nhìn người đàn ông này: “Anh có chứng cứ gì?”
“Chứng cứ tốt nhất không phải là con gái em và Quyền Quân Lâm sao? Dáng vẻ của bọn họ có phần giống nhau mà đúng không?”
Điểm này, Lâm Thiển Hạ không thể phủ nhận, nhưng cũng chẳng nói lên được điều gì.
Sở Trạch Hiên thấy trên mặt cô còn vẻ nghi hoặc, anh ta lấy một tập văn kiện từ trong túi lại đây: “Nếu em