Người Cha Hàng Tỉ Sủng Nghiện

Không Chịu Tha Thứ


trước sau



Lâm Thiển Hạ không nhanh chóng về nhà, vì cảm xúc hiện giờ không thích hợp để đối mặt với con gái.
Lúc này đầu óc cô đều là hỗn loạn, lời nói của Quyền Quân Lâm khiến cô phân vân không biết có nên tin hay không, thật ra trong lòng cô đã tin anh.
Tin rằng vào bốn năm trước anh chỉ là nhất thời say rượu nên hồ đồ.

Nhưng cô vẫn không thể nào chấp nhận anh được, không thể chấp nhận đêm đó.
Sở Trạch Hiên chỉ là vì muốn hợp tác mới đi tìm hiểu chân tướng của chuyện bốn năm trước.

Có thể thấy được chủ ý của hắn ta rất nham hiểm.

Lúc này trong lòng Lâm Thiển Hạ đã vô cùng hận Sở Trạch Hiên.
Cô chỉ hy vọng rằng người đàn ông này sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa.
Lâm Thiển Hạ đã ở bên ngoài để xoa dịu cảm xúc trước khi về nhà.

Trời đã tối, nhóc con đã rất ngoan ngoãn đợi cô quay lại.


Lâm Thiển Hạ nhìn thấy con gái với hai hốc mắt ướt nhoè, cô bé một mực gọi người đàn ông ấy là ba, mà anh thật sự là ba của cô bé.
Lâm Thiển Hạ chỉ cảm thấy thật sự có lỗi với con gái.

Sau này, ít nhất là một thời gian rất dài, cô không muốn nhìn thấy Quyền Quân Lâm, cho nên con gái cũng không thể gặp được anh.
“Mẹ ơi, sao mẹ về một mình vậy, ba đâu? Sao ba không về cùng với mẹ.” Nhóc con tò mò hỏi, vì vừa rồi dì Lưu có an ủi cô bé là buổi tối ba và mẹ sẽ trở về cùng nhau.
Lâm Thiển Hạ không khỏi mỉm cười, ngồi xổm xuống giải thích với con gái: “Nhan Nhan, con có thể không gặp chú ấy trong thời gian dài, bởi vì chú ấy có chuyện phải rời đi.”
“Tại sao! Ba không cần con nữa sao?” Trong tâm tư đơn giản của nhóc con bỗng sinh ra một vài ý nghĩ buồn bã.
Trong lòng của Lâm Thiển Hạ chấn động, bất kể là như thế nào thì trong thời gian này Quyền Quân Lâm và con gái cô đã thiết lập một mối quan hệ rất thân thiết.

Và bây giờ con gái cô đã xem anh là một người ba thực sự.
“Không phải, không phải chú ấy không cần con, chú ấy…Chỉ là chú ấy bận rộn nhiều việc thôi.” Lâm Thiển Hạ cần phải dỗ dành con gái trước đã, không muốn để cô bé phải buồn.
“Nhưng…Nhưng con nhớ ba.” Cô bé xoa xoa tay nhỏ, vẻ mặt tỏ ra rất đáng thương.
Lâm Thiển Hạ bế con gái lên và nghiêm túc nhìn cô bé: “Nhan Nhan, mẹ chắc chắn luôn ở bên con, nhưng chú Quân, chú ấy không phải người thân của chúng ta.”
Cô bé hỏi mà không hiểu: “Nhưng mà chú ấy là ba của con.”
“Chú ấy không phải…” Lâm Thiển Hạ vội vàng phản bác lại, nhưng mà lời phản bác này có vẻ nhợt nhạt và yếu ớt như vậy, đúng là anh!
“Chú ấy là ba của con.” Cô bé nhanh chóng nhận định và lặp lại câu nói.
Lâm Thiển Hạ phải thở dài, đối diện với vẻ ngây thơ và dễ thương của con gái, làm sao cô có thể nhẫn tâm làm cô bé đau lòng?
“Nhan Nhan, chú Quân rất bận.

Chúng ta cứ để chú ấy làm việc trước đã, không quấy rầy chú ấy có được không?”
Thấy mẹ nghiêm túc, nhóc con đành phải gật đầu: “Được ạ!”
Nhà họ Quyền, Quyền Quân Lâm đã trở về, Tống Cầm nhìn vẻ mặt của anh khi trở về như người mất hồn, lập tức bước đến hỏi: “Con trai, con bị sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Quyền Quân Lâm lắc đầu cười: “Mẹ, con không sao đâu.”
Tống Cầm là một người phụ nữ rất nhạy cảm, nhìn biểu hiện của con trai chắc hẳn không phải chuyện xảy ra ở công ty, có lẽ là chuyện tình cảm không thuận lợi, chẳng lẽ anh và Lâm Thiển Hạ đã chia tay?
Đó chính là những gì bà ấy muốn.
“Con trai à, mẹ nói cho con biết, trên đời này còn nhiều cô gái tốt.

Nếu như tình cảm không thuận lợi thì cứ nghỉ ngơi một thời gian, kiểu gì cũng sẽ gặp được người tốt hơn.” Tống Cầm an ủi.

Quyền Quân Lâm kinh ngạc nhìn về phía mẹ: “Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy?”
“Mẹ nhìn dáng vẻ thẫn thờ của con, chắc chắn là tình cảm không thuận lợi rồi! Mẹ cứ nói vậy! Lâm Thiển Hạ kia chỉ là một diễn viên, con biết không bản chất của bọn họ là thích diễn.

Có lẽ tình cảm đối với con cũng chỉ là diễn xuất mà thôi, không được mấy phần nghiêm túc.

Con cũng không cần đâm đầu vào không rút ra được, nghĩ thoáng một chút.

Thân phận của con giàu có, con còn sợ không tìm thấy người vừa lòng hợp ý hơn sao?” Tống Cầm

nói một tràng dài khuyên nhủ.
Quyền Quân Lâm nghe xong, trên mặt không hề có vẻ đồng tình, anh ta nghiêm túc nhìn mẹ, nói: “Mẹ, Thiển Hạ không phải loại người như mẹ nghĩ.

Tuy là diễn viên nhưng cô ấy là một cô gái tốt.

Cô ấy không đùa giỡn tình cảm với ai cả, cô ấy là một người biết tự trọng.”
“Con cứ bảo vệ cô ta như vậy đi! Nói tóm lại, nhà họ Quyền của chúng ta không phải ai muốn vào thì có thể vào được.” Nói xong ánh mắt của Tống Cầm cũng kiên định nhìn anh: “Con trai, con có nghe mẹ nói không!”
Quyền Quân Lâm cười cay đắng, hiện tại anh không muốn tranh cãi với mẹ mình.

Vấn đề bây giờ là Lâm Thiển Hạ có còn để ý đến anh nữa không, đó cũng là một vấn đề rồi.

Hơn nữa, anh rất nhớ con gái mình, sau này chắc chắn Lâm Thiển Hạ không để anh gặp con gái.
Anh nhớ giọng nói trẻ con của con gái mình, nhớ nụ cười, dáng vẻ dễ thương của cô bé.
Tất nhiên, có cả người phụ nữ đó nữa.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Thiển Hạ dặn dò dì Lưu rằng sau này con gái cô sẽ đi xe đưa đón của trường học, không được cho Quyền Quân Lâm đến đón đưa nữa.

Lâm Thiển Hạ còn phải quay phim, sau đó có thể nghỉ ngơi một thời gian.

Khi đó cô có thể đi cùng con gái mỗi ngày.
Lâm Thiển Hạ đến đoàn phim, nếu không phải bộ phim này đã quay được nửa chừng, thì cô thật sự không muốn ở trong đoàn phim mà Quyền Quân Lâm đã đầu tư.

Vì cô thật sự không muốn nhận lấy ân tình của người đàn ông này.

Lâm Thiển Hạ đã nghiêm túc quay phim một ngày, khi cô về đến nhà đã nhìn thấy con gái.

Cũng nghe dì Lưu nói rằng Quyền Quân Lâm chưa từng xuất hiện, điều này khiến trong lòng cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Ít nhất thì Quyền Quân Lâm cũng tự giác hiểu được, không tiếp tục xuất hiện nữa.
Vào ban đêm, Lâm Thiển Hạ đứng trước cửa sổ kiểu Pháp, nhìn về phía biệt thự của Quyền Quân Lâm.

Từ nơi này của cô có thể trông thấy ánh đèn từ nhà của an, chứng tỏ anh đang ở nhà.
Lâm Thiển Hạ cắn môi quay người đi, không muốn nhìn thêm nữa.
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô vang lên, cô cầm lên thì thấy là số của Quyền Quân Lâm.

Rõ ràng là cô đã xóa bỏ, nhưng cô vẫn rất quen thuộc với những chữ số này.
Vốn dĩ, Lâm Thiển Hạ không muốn nhận điện thoại, nhưng cô muốn biết người đàn ông này còn có thể nói điều gì nữa.
Lâm Thiển Hạ nhấn vào phím nhận cuộc gọi, nhưng lại không muốn nói.
“Thiển Hạ, ​​là em đúng không? Em đang nghe sao?” Giọng nói trầm thấp của Quyền Quân Lâm truyền đến.
“Có việc gì cứ nói, tôi không muốn nói chuyện nhiều với anh.” Lâm Thiển Hạ lạnh lùng nói.
“Nhan Nhan có ở đó không? Anh có thể nói vài lời với con bé được không?” Quyền Quân Lâm rất nhớ con gái mình.
Lúc này, anh đang đứng trên ban công biệt thự của mình, cũng có thể nhìn thấy ánh đèn trong nhà của Lâm Thiển Hạ, ​​anh đang nghĩ rằng con gái mình đang ở đó, và trong lòng anh rối rắm đến điên rồi.
“Không thể.” Lâm Thiển Hạ từ chối anh.
“Thiển Hạ, em muốn anh làm thế nào em mới chấp nhận tha thứ cho anh?” Quyền Quân Lâm thở dài, hạ thấp bản thân mình.
Trong lòng Lâm Thiển Hạ hơi siết lại, người đàn ông này không cần phải như thế này, chỉ là cô không muốn tiếp xúc quá nhiều với anh.
“Xem như tôi có tha thứ cho anh thì tôi cũng không hy vọng anh lại xuất hiện trong cuộc đời của tôi nữa.

Tạm biệt, không bao giờ gặp lại.” Lâm Thiển Hạ nói xong thì kết thúc cuộc gọi..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện