Lâm Mộng Di cũng vô cùng thành thật đem trả lại chiếc nhẫn kim cương dưới sự tức giận của Sở Trạch Hiên, nhưng cơn giận của Sở Trạch Hiên vẫn chưa hết.
Bởi vì Lâm Mộng Di cũng từng khoe chiếc nhẫn kim cương này, nên người dân khắp thành phố đều biết rằng chiếc nhẫn này đã trở thành quà sinh nhật của Sở Trạch Hiên tặng cho cô ta, sau này còn ai đến mua chiếc nhẫn này nữa?
Vào lúc này, Lâm Mộng Di cũng uất ức trốn ở nhà, thở phì phò.
Trong văn phòng của tập đoàn Quyền Thị, Quyền Quân Lâm đang đứng trước khung cửa sổ cao sát đất, ngoài cửa sổ đã có mưa bụi lạnh băng, mùa đông đã đến rất gần rồi.
Trong đầu anh hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương, hồng hào của Nhan Nhan.
Lúc này, cô bé còn phải chen chúc trên xe buýt đến trường sao? Lâm Thiển Hạ vẫn cần phải quay phim và bên cạnh cô ấy không có ai giúp đỡ cô ấy cả.
Trong lòng Quyền Quân Lâm chợt đau xót.
Trước đây không biết đứa nhỏ là con anh, anh lại có thể luôn ở bên cạnh cô bé.
Hiện giờ anh biết đứa trẻ là con mình rồi, cũng đủ tư cách ở bên cạnh cô bé.
Trong lòng Quyền Quân Lâm nghĩ đến con gái của mình, anh đã nghĩ có chút điên rồi.
Anh liếc thoáng qua đồng hồ, ba giờ rưỡi, nếu ra ngoài vào lúc này có thể gặp được Nhan Nhan.
Quyền Quân Lâm nóng lòng ôm con gái, anh quay lại bàn làm việc, cầm chìa khóa xe trên bàn rồi bước ra cửa.
Trợ lý Tiểu Tô của anh lập tức đi theo: “Chủ tịch Quyền, anh đi đâu vậy?”
“Tôi đi đón Nhan Nhan.”
Quyền Quân Lâm không muốn Tiểu Tô đi theo, anh đi đến ga ra dưới tầng hầm, lái một chiếc ô tô có ghế trẻ em, đến thẳng trường học của cô bé.
Lúc này, Lâm Thiển Hạ cũng muốn sớm kết thúc cảnh quay và về nhà cùng con gái vì trời mưa.
“Cắt! Không được, làm lại đi.” Đạo diễn cảm thấy không hài lòng với cảnh quay này, không chịu cho qua.
Lâm Thiển Hạ đã diễn rất tốt, nhưng các màn diễn của mọi người xung quanh và các vai phụ không đủ khiến đạo diễn hài lòng.
“Thiển Hạ, làm lại một lần nữa, sẽ xong ngay thôi.” Đạo diễn Trương không quên an ủi cô một câu.
Lâm Thiển Hạ là một người rất chuyên nghiệp, cô gật đầu: “Vâng!”
Cô chỉ có thể chịu đựng và tiếp tục quay.
Nhưng mà đạo diễn vẫn không hài lòng với một diễn viên mới nên tạm dừng một lần nữa.
Thậm chí còn quát mắng diễn viên này ầm lên.
Lâm Thiển Hạ nhìn thấy mắt của cô gái trẻ đã đỏ hoe, cô đến khuyên nhủ: “Đạo diễn Trương, không sao đâu, chúng ta làm lại!” Nói xong, cô quay người khuyên nhủ cô gái trẻ vài câu, sau đó lại đưa ly nước khích lệ cô ấy.
Cuối cùng, Lâm Thiển Hạ cũng đã hoàn thành cảnh quay, cô nhìn lướt qua thời gian, đã bốn giờ.
Cô xuất phát từ nơi này lúc cô về đến nhà có lẽ con gái đã đi học về rồi.
“Tiểu Nguyệt, dọn dẹp sạch sẽ, chúng ta về nhanh thôi.” Lâm Thiển Hạ nói với trợ lý.
“Chị Thiển Hạ, chị nhớ Nhan Nhan đúng không!”
“Đúng vậy, nếu một ngày không gặp con gái, trong lòng tôi cũng cảm thấy hoảng sợ.” Lâm Thiển Hạ thở dài, sau khi biết Quyền Quân Lâm là ba của đứa trẻ, Lâm Thiển Hạ càng quan sát con gái chặt hơn.
Cô thật sự sợ rằng con gái cô sẽ bị bắt đi.
Vì Quyền Quân Lâm đã để lại thông tin trong trường, hơn nữa còn có thẻ ra vào trường.
Lúc này, anh đã đến cửa phòng học.
Giữa một đám trẻ nhỏ, Nhan Nhan đang vẽ, cô giáo nhìn thấy Quyền Quân Lâm đã lâu không gặp, mỉm cười chào hỏi: “Anh Quyền, đã lâu không thấy anh đến đón Nhan Nhan.”
“Vâng, dạo này tôi hơi bận.” Quyền Quân Lâm cười với cô giáo, sau đó ánh mắt rơi vào nhóc con đang nghiêm túc vẽ tranh.
Cô bé mặc một bộ đồng phục dễ thương, hai bím tóc đuôi ngựa nhỏ, khuôn mặt nhỏ xinh, non nớt và dễ thương, đầy sự ngây thơ.
Quyền Quân Lâm nhìn con gái, ánh mắt có phần chua xót, tình cảm của người ba dâng lên trong lòng, anh hướng về phía con gái, gọi một câu: “Nhan Nhan.”
Nghe thấy giọng nói của anh, cô bé lập tức ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đứng ở cửa, cô bé ngạc nhiên thét lên: “Ba, ba …”
Nói xong, đặt bút xuống, thân hình nhỏ bé lao về phía anh, Quyền Quân Lâm cúi người xuống, ôm chặt cô vào lòng: “Ba đến đây đón Nhan Nhan.”
“Ba ơi, con nhớ ba lắm!” Nhóc con