Lâm Bằng vô cùng kinh ngạc khi nghe giọng nói của cô bé và người đàn ông bên trong, nếu ông ta nghe không lầm thì cô bé kia chính là con gái của Thiển Hạ, cháu gái Nhan Nhan của ông ta.
Lâm Bằng khó mà tin được, đưa tay đẩy ra, cuối cùng hình ảnh lọt vào tầm mắt ông ta chính là Quyền Quân Lâm ôm nhóc con vào lòng hôn một cái, ánh mắt đầy trìu mến.
Lâm Bằng sững sờ, khi Lâm Thiển Hạ nhìn thấy ba mình đến, cô đứng dậy và nói: “Ba, đến đây, vào đây ngồi đi”
Quyền Quân Lâm ôm con gái, cũng đứng dậy theo, mỉm cười chào ba của Lâm Thiển Hạ.
“Anh Quyền, xin chào, rất hân hạnh được gặp anh.” Lâm Bằng đưa tay về phía Quyền Quân Lâm.
Quyền Quân Lâm cũng duỗi tay bắt tay ông ta: “Bác Lâm, đừng khách sáo như vậy, cháu nên gặp bác sớm hơn mới đúng.”
Lâm Bằng sửng sốt, nhìn thấy Quyền Quân Lâm đối với mình lễ phép như vậy, điều này làm cho ông ta cảm thấy được nịnh nọt.
Lâm Thiển Hạ có thể cảm nhận được sự ngạc nhiên trong mắt ba cô và cô không muốn giấu ông ta nữa: “Ba, hãy ngồi đi và con có chuyện muốn nói với ba.”
Lâm Bằng gật đầu ngồi xuống, đồng thời âu yến nhìn nhóc con trong vòng tay của Quyền Quân Lâm: “ Bé con, Nhan Nhan, con còn nhớ ông ngoại không?”
Tiểu Nhan Nhan nghiêng đầu, vòng tay qua cổ của ba và gật đầu: “Nhớ.”
“Nhan Nhan, gọi ông ngoại đi.” Quyền Quân Lâm dạy con gái gọi.
“Ông ngoại.” Cô bé nằm trong lòng của ba, nên lá gan cũng lớn hơn.
Lâm Bằng lập tức xúc động đáp lại, đồng thời nhìn Quyền Quân Lâm ôm cháu gái, vẻ mặt và ánh mắt giống như một người ba và con gái.
Ông ta tự nghĩ, chẳng lẽ bản lĩnh của Thiển Hạ lớn như vậy, đã chiếm được tình cảm của Quyền Quân Lâm, quan hệ của hai người đã tốt đến mức bàn chuyện cưới gả hay sao.
Lâm Thiển Hạ nhìn theo ánh mắt của ba mình, vẫn không ngừng nhìn Quyền Quân Lâm và con gái mình, cô nói: “Ba, con chưa bao giờ có cơ hội nói với ba rằng ba ruột của Nhan Nhan chính là anh ấy.”
Hai mắt của Lâm Bằng lập tức mở to, tột cùng không dám tin, chuyện gì, cháu ngoại của ông ta chính là con của Quyền Quân Lâm.
Quyền Quân Lâm nhìn Lâm Thiển Hạ bằng ánh mắt toát ra vẻ dịu dàng, nhìn Lâm Bằng có phần hơi áy náy: “Thật xin lỗi bác trai, là cháu thất lễ.
Cháu phải gặp mặt bác sớm hơn và nói chuyện này với bác.”
Lúc này Lâm Bằng vui mừng khôn xiết, với tình huống này thì cảnh khổ của công tỷ ông ta có thể nhanh chóng được giải quyết rồi.
Tuy nhiên, ngoại trừ lợi ích của công ty, ông ta càng vui mừng và kiêu ngạo thay cho Lâm Thiển Hạ, có Quyền Quân Lâm chăm sóc cô, cô sẽ không cần phải chịu bất kì tổn thương gì nữa.
Lâm Bằng cảm khái nói: “Thiển Hạ của chúng ta thật là may mắn.”
Tuy nhiên, ông ta tính toán một chút, Nhan Nhan đã ba tuổi rưỡi, tức là Quyền Quân Lâm và con gái ông ta đã quen biết nhau bốn năm trước, đồng thời còn sinh ra đứa bé này.
Chẳng lẽ chính là vào đêm trước hôn lễ, Lâm Mộng Di nói với ông ta rằng Lâm Thiển Hạ đã uống say và làm loạn nên mới dẫn đến việc Sở Trạch Hiên không muốn chọn cô ấy, mà lựa chọn kết hôn với cô ta.
Không ngờ người đàn ông đêm đó lại là Quyền Quân Lâm?
“Là cháu có lỗi với Thiển Hạ suốt mấy năm qua.” Đôi mắt Quyền Quân Lâm hiện lên vẻ áy náy.
Lâm Thiển Hạ trừng mắt: “Quên đi, những chuyện đã qua, chúng ta đừng nhắc đến.”
Sau khi ngồi xuống và gọi một bữa ăn, Lâm Bằng bắt đầu tức giận lên án tính xấu của Sở Trạch Hiên, vừa ngoại tình vừa bỏ rơi con gái của ông ta, còn cắt đứt mọi hợp tác với công ty của ông ta.
“Dù là như vậy, bác cũng không cần lo lắng, đúng lúc cháu có dự định phát triển trong nước, hy vọng có thể hợp tác với bác trai.” Quyền Quân Lâm an ủi.
Lâm Thiển Hạ ở bên cạnh nhìn anh nói chuyện với giọng điệu sảng khoái như vậy, trong lòng cô vẫn lo lắng cho anh.
Công ty của ba cô có thể nhận đơn đặt hàng của công ty anh sao? Công ty của anh là một thương hiệu cao cấp quốc tế và là nhà cung ứng cho những công ty trang sức nhất nhì hàng đầu thế giới, kỹ thuật của công ty ba cô có thể không làm được đến trình độ đó.
Lâm Bằng nghe xong, lập tức