Một ý nghĩ phức tạp lóe lên trong mắt Tống Cầm, bà ấy khẽ hừ một cái rồi nói: “Mẹ không hề nói công việc của cô ấy không tốt, chẳng qua là mẹ cảm thấy môi trường của cô ấy không sạch sẽ lắm, hơn nữa chúng ta cũng là một gia đình giàu có.” Nói xong, bà ấy vẫn bổ sung một câu: “Đứa bé thì mẹ rất thích, nhưng cô ấy thì mẹ không chấp nhận.”
Quyền Chính Hoa lập tức liếc nhìn vợ mình: “Tiểu Cầm, sao em lại có thể nói như vậy trước mặt đứa trẻ? Cho dù cô Lâm là ai thì cũng là mẹ ruột của đứa bé mà.”
Quyền Quân Lâm nhìn ba mẹ mình, anh lại nói: “Mẹ, con yêu Thiển Hạ và tôn trọng công việc của cô ấy.
Vì vậy con phải nói với mẹ một điều, con muốn kết hôn với cô ấy và cho Nhan Nhan một mái ấm hoàn chỉnh.
”
Sắc mặt của Tống Cầm lập tức thay đổi: “Cái gì? Hai người muốn kết hôn?”
Quyền Chính Hoa gật đầu: “Quân Lâm nói đúng.
Là đàn ông, nếu đã dám làm thì phải dám chịu trách nhiệm.
Bây giờ con cái đã lớn như vậy, con cũng phải có trách nhiệm với mẹ của đứa trẻ.”
“Sao có thể được? Em không thể chấp nhận con dâu tương lai của mình là người trong làng giải trí.” Tống Cầm nói rất kiên quyết.
Ánh mắt của Quyền Quân Lâm càng thêm kiên định: “Mẹ, chuyện này con đã quyết định rồi, không phải cô ấy con không cưới.”
“Con…Quân Lâm, con phải cân nhắc kỹ.
Cho dù cô ấy là mẹ của đứa trẻ nhưng con cũng có những cách khác để bồi thường, không cần lấy hạnh phúc cả đời của mình để bồi thường cho cô ấy.” Tống Cầm nghĩ con trai mình chỉ vì bồi thường nên mới kết hôn.
Lúc này, nhóc con dường như đã hiểu được cuộc nói chuyện của họ, cô bé đột nhiên mím môi nói lớn: “Mẹ của con không phải là người xấu, mẹ của con là người tốt nhất trên đời.”
Khi nhóc con vừa lên tiếng, ba người lớn đều sửng sốt.
Đặc biệt là ánh mắt của Quyền Chính Hoa nhanh chóng lộ ra vẻ yêu thương, ông ấy quay đầu nhìn vợ: “Đứa trẻ ở đây, em làm bà nội thì có thể suy nghĩ cho tâm trạng của trẻ con được không?”
Trong lòng của Tống Cầm cũng lập tức lo lắng, nếu đây là con ruột của con trai bà ấy, tất nhiên bà ấy sẽ coi như cháu ruột của mình, chỉ là bà ấy có thành kiến với mẹ của cô bé mà thôi.
Bà ấy lập tức nở một nụ cười dịu dàng và tốt bụng, ngồi xuống bên cạnh con trai: “Nhan Nhan, ngoan nào, bà là bà nội của con.
Đến đây, để bà ôm một cái nào?”
“Không muốn!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc con nhanh chóng từ chối, dường như có thể cảm nhận được Tống Cầm không thích mẹ mình.
Tống Cầm lập tức quay lại nhìn con trai cầu cứu, Quyền Quân Lâm không nhịn được, nói nhỏ với cô bé: “Nhan Nhan, con có muốn cùng ông nội lên lầu tìm đồ chơi không?”
Nhóc con rất thích Quyền Chính Hoa, vì trong mắt trẻ thơ rất nhạy cảm, có thể dễ dàng phân biệt được đâu là người đối xử tốt với cô bé.
Quyền Chính Hoa nhanh chóng đi đến, lúc ông ấy vươn tay ra nhóc con thật sự không hề từ chối mà đưa tay ra ôm lấy ông ấy.
Quyền Chính Hoa ôm cháu gái liền nói: “Đi, ông nội dẫn con đi tìm đồ chơi nhé! Chúng ta đi tìm xe đồ chơi ở đâu!”
Nhóc con lập tức nở nụ cười hạnh phúc trong vòng tay ông nội, đôi mắt to tròn mong chờ đồ chơi.
Ngay khi Quyền Chính Hoa ôm nhóc con rời đi, Tống Cầm thở dài nói: “Ôi, đều tại mẹ, vừa rồi không nên đề cập chuyện này trước mặt đứa trẻ.”
“Mẹ, Thiển Hạ mang theo đứa trẻ cũng không dễ dàng gì.
Coi như con dùng cả đời này để bù đắp cho cô ấy, con cũng cảm thấy không đủ.” Quyền Quân Lâm nói với mẹ của mình, hy vọng mẹ anh không làm khó cô ấy.
Khi Tống Cầm thấy không còn đứa trẻ ở cạnh nữa, bà ấy không khỏi muốn tìm hiểu một điều.
“Vậy, con nói cho mẹ biết, chuyện năm đó của con và Lâm Thiển Hạ là do ai lên giường của ai trước.
Con là con của mẹ, mẹ tin tưởng con không phải là loại đàn ông như thế.” Tống Cầm hỏi thẳng.
Quyền Quân