Một đêm triền miên.
Sáng sớm, Lâm Thiển Hạ vừa mở to mắt, ánh nắng chiếu rọi lên gương mặt trắng nõn của cô, đồng thời, trong đáy mắt cô cũng lộ ra vẻ xấu hổ vừa nhìn đã thấy.
Cô quay đầu, nhìn người đàn ông vẫn còn ngủ say ở bên cạnh, trong nháy mắt sắc hồng lập tức bò lên trên khuôn mặt của cô, hơi thở trở nên hổn hển, cô cũng không dám nhớ lại chuyện tối hôm qua.
Chuyện xảy ra tối hôm qua đã làm thay đổi tất cả mọi suy nghĩ của cô, để cô có thể đón nhận anh một lần nữa.
Sự dịu dàng của anh đã đưa cô trở về thành một người phụ nữ bình thường.
Khóe miệng của Lâm Thiển Hạ nhếch lên cười, cực kỳ to gan giương mắt đánh giá người đàn ông này, quan sát những đường nét như được điêu khắc trên người anh, mỗi một nét vẽ đều giống như một kiệt tác của Thượng Đế.
Cô không khỏi nâng nhẹ tay lên phác họa lại những đường nét trên khuôn mặt anh.
Lúc này, người đàn ông nắm chặt lấy tay của cô rồi ôm cô vào trong ngực.
Lâm Thiển Hạ lập tức sửng sốt một chút, hóa ra anh đã tỉnh lại rồi!
Thật xấu hổ khi cô đã quan sát anh lâu như vậy.
“Em đang làm gì vậy?” Giọng nói thì thầm bên tai lộ ra khí chất quyến rũ.
Lâm Thiển Hạ lập tức khẽ cắn đôi môi đỏ mọng của mình: “Không có gì, chỉ là em muốn nhìn anh một chút.”
Lúc này, trên khuôn mặt Quyền Quân Lâm lộ ra cảm giác thỏa mãn, anh rất hài lòng phản ứng tối qua của cô.
“Cả đời này, để cho em nhìn thỏa thích, anh là của em.” Quyền Quân Lâm khẽ cười lên tiếng.
Dường như Lâm Thiển Hạ cũng đang nói đùa, cô ngang ngược vòng tay qua ôm lấy cổ anh nói: “Được, anh là của em.
Ngoại trừ em ra, anh hứa không được để cho bất kỳ người phụ nữ nào khác được phép ngắm nhìn anh đó.”
Quyền Quân Lâm đỡ trán nói: “Có em ở bên cạnh thì anh bằng lòng dùng cả quãng đời còn lại của mình.”
Lâm Thiển Hạ rúc vào trong ngực của anh, cong môi cười một tiếng: “Vâng!”
“Em có muốn rời khỏi giường để đi ăn sáng không?”
“Em không đói bụng… Còn anh thì sao? Em muốn ngủ một lát.” Lâm Thiển Hạ không muốn thức dậy lúc này, hiếm có cơ hội không có cô nhóc ở bên cạnh, cô cũng muốn cảm nhận xúc cảm nằm trên giường một lúc nữa.
Trong đáy mắt của Quyền Quân Lâm hiện lên sự vui vẻ: “Anh đói.”
Lâm Thiển Hạ chớp mắt: “Vậy anh có muốn ngồi dậy đi ăn chút gì hay không?”
Đôi mắt Quyền Quân Lâm sáng rực nhìn chằm chằm vào cô giống như cô chính là bữa ăn ngon của anh vậy, anh cúi đầu xuống nói: “Anh muốn ăn em!”
Lâm Thiển Hạ kịp phản ứng lại và lập tức muốn trốn tránh, nhưng người đàn ông này nào để cho cô trốn.
Bên trong căn phòng, tiếng cười khúc khích vang vọng khắp nơi.
Sáng sớm, trong biệt thự đã tràn ngập không khí hoan lạc.
Giữa trưa, hai người mới quay trở về nhà họ Quyền, cô nhóc chơi rất vui vẻ ở đây, toàn bộ khu vườn lớn chính là sân chơi của cô bé.
Hôm nay, ông Quyền còn dành ra một không gian trống để xây một sân chơi nhỏ cho cô bé! Sau này, dành riêng chỗ cho cô bé thỏa thích vui đùa trong những lúc ở lại đây.
Vào tháng tám, bộ phim mới của Lâm Thiển Hạ Bắt đầu được công chiếu.
Ngay khi được phát sóng, bộ phim đã nhanh chóng trở thành hot search trong danh sách tìm kiếm ở ngày thứ hai và thu hoạch được rất nhiều lời khen tặng.
Lâm Thiển Hạ cũng cực kỳ vui vẻ vì cô có thể đạt được thành tích như vậy khi lần đầu làm nữ chính.
Giờ phút này, ở nhà họ Lâm, Lâm Mộng Di đang nhàm chán tìm kiếm phim truyền hình để giết thời gian, cô ta lướt tới lướt lui mà cũng không phát hiện thấy có bộ phim nào hay.
Phút chốc, cô ta lướt đến một trang phim, cô ta trông thấy một khuôn mặt quen thuộc trên poster bộ phim kia.
Đó là Lâm Thiển Hạ, Lâm Mộng Di lập tức ghen tị rồi ấn vào mở poster của một bộ phim, hóa ra là bộ phim truyền hình mới của Lâm Thiển Hạ đang được phát sóng.
Hơn nữa, bộ phim đó còn được chấm điểm cao như vậy.
Bây giờ trong lòng Lâm Mộng Di cũng không biết dành bao nhiêu sự ghen tị dành cho Lâm Thiển Hạ.
Bây giờ cô ấy làm chuyện cũng tốt đẹp, sắp gả cho Quyền Quân Lâm, mẹ chồng tương lai còn tặng cô ấy không biết bao nhiêu đồ trang sức quý hiếm, vả lại cô ấy còn có một đứa con nữa.
Phút chốc, đáy mắt Lâm Mộng Di hiện lên một sự chế giễu.
Đúng rồi, đứa bé, chắc hẳn bây giờ Lâm Thiển Hạ đang rất đắc ý.
Cô ta không thể để cho cô ấy đắc ý như vậy, cho nên cô ta muốn làm chút việc gì đó để ngáng chân cô ấy.
Lâm Mộng Di còn giữ số điện thoại của một phóng viên truyền thông ở lần trước, cô ta vươn tay bấm số gọi điện thoại cho người này.
“A lô, xin chào, cho hỏi là ai vậy?”
“Xin chào, tôi có một tin tức muốn nói cho anh, hoàn toàn miễn phí nha!”
“Ồ! Vậy cô hãy nói cho tôi biết