Lúc này, Lâm Mộng Di cũng cực kỳ bối rối và hoảng sợ, cô ta không dám trở về nhà.
Cô ta muốn tìm một chỗ trốn, trong lòng dâng lên nỗi xúc động muốn rời khỏi thành phố cho nên cô ta phóng xe trên đường cao tốc.
Bây giờ cô ta cũng không biết mình đang ở đâu và đi đâu, nhưng cô ta rất sợ hãi.
Đó là tính mạng của một người đang sống sờ sờ! Lúc này, cô ta mới nhận ra được mức độ nghiêm trọng của chuyện này.
Hơn nữa, đó còn là đứa con chưa ra đời mà Sở Trạch Hiên mong đợi bấy lâu nay.
Khi nghĩ tới đây, Lâm Mộng Di vừa sợ hãi, nhưng cô ta cũng có một cảm giác hả hê khi trông thấy anh ta bị quả báo.
Bởi vì trong lần ly hôn này, cô ta cũng đã bị người nhà họ Sở giày vò đến mức sắp phát điên rồi.
“Chết thì chết, cùng lắm thì ôm nhau chết chung.
Có gì gọi là đặc biệt hơn người chứ?” Lâm Mộng Di cười nhạo thành tiếng.
Bây giờ cô ta đang nghĩ đến dáng vẻ điên cuồng của Sở Trạch Hiên không phải cũng giống như tâm trạng của cô ta khi bị ép buộc phải ly hôn sao?
Không, tâm trạng bây giờ của Sở Trạch Hiên là nóng lòng muốn giết người, có thể anh ta càng cảm thấy đau khổ hơn so với lúc cô ta ly hôn nữa.
Một người đàn ông có thể không yêu người phụ nữ của mình, nhưng anh ta tuyệt đối sẽ xem đứa con của mình coi như một món đồ quý giá, cho dù là một tên cặn bã như Sở Trạch Hiên thì cũng sẽ như vậy thôi.
Giờ phút này, Sở Trạch Hiên nhìn trên bản đồ định vị đang hiện ra con đường chạy trốn của Lâm Mộng Di, xe của anh ta cũng tăng tốc cố gắng đuổi theo.
Hai mắt anh ta tức giận đến mức đỏ hoe.
Bây giờ trong đầu của anh ta chỉ có một suy nghĩ, anh ta phải làm cho người phụ nữ này trả giá đắt, bằng mọi giá thì sự trả giá của cô ta phải là lớn nhất có thể.
Một người đuổi theo còn một người thì lại trốn tránh.
Sau khi Thiệu Thu nhận được cuộc gọi của con gái, bà ta vẫn ngồi ở trong nhà chờ Lâm Mộng Di trở về, nhưng bà ta đã đợi lâu như vậy mà cũng không thấy con gái mình trở về.
Theo lý mà nói thì đáng lẽ ra giờ này cô ta đã phải về đến nhà rồi!
Bà ta nhanh chóng gọi một cú điện thoại cho chồng.
“Anh Bằng, anh có nhìn thấy Mộng Di không? Con gái có đến tìm anh hay không?”
“Mộng Di sao? Không có! Anh ở công ty không có gặp con gái.” Giọng của Lâm Bằng ngạc nhiên hỏi: “Mộng Di xảy ra chuyện gì vậy?”
Thiệu Thu không muốn để cho chồng biết những chuyện mà Lâm Mộng Di đã gây ra, nhưng chuyện đã đến nước này thì bà ta cũng không thể không nói ra.
“Anh Bằng, Mộng Di hồ đồ rồi.
Vừa rồi trong bệnh viện, con bé không cẩn thận đẩy ngã người thứ ba của Sở Trạch Hiên dẫn đến đứa bé trong bụng người phụ nữ kia sẩy mất rồi.”
“Cái gì?” Quả nhiên ở đầu dây điện thoại bên kia, Lâm Bằng tức giận đến mức không thốt nên lời sau khi nghe xong những lời này.
Vậy mà con gái của ông ấy lại có thể làm ra những chuyện xấu xa như thế này.
“Chúng ta phải làm sao bây giờ? Anh Bằng, bây giờ Mộng Di còn chưa về nhà.
Mặc dù con bé vừa gọi về nhưng nói đi cũng phải nói lại, em lo lắng không biết con bé có xảy ra chuyện gì không nữa!” Thiệu Thu ở đầu dây bên kia khóc lóc đến mức khàn giọng.
“Em còn không mau gọi điện bảo nó về ngay.
Bằng mọi giá, chúng ta cũng phải gánh chịu hậu quả.” Lâm Bằng mắng vợ: “Nhìn xem ngày thường em dạy dỗ con gái như thế nào kìa.”
Bây giờ Thiệu Thu bị chồng mắng như thế thì bà ta cũng không dám nói cái gì cả bởi vì bà ta thật sự đã gieo vào đầu con gái rất nhiều những suy nghĩ ác độc kia.
Bây giờ bà ta mới giật mình nhận ra rằng những thứ mà mình đã dạy con gái không phải giúp cô ta bảo vệ bản thân mà là đang hại cô ta!
Giờ phút này, Lâm Mộng Di đang tập trung phóng xe thẳng về phía trước ở trên đường cao tốc.
Điện thoại di động của cô ta luôn ở trong tình trạng tắt máy bởi vì cô ta lo lắng khi phải nhận cuộc gọi từ Sở Trạch Hiên, bây giờ cho dù là ai đi nữa thì cô ta cũng không muốn nói chuyện.
Cô ta chỉ muốn trốn tránh, trốn tránh cơn giận của Sở Trạch Hiên, trốn tránh tất cả những lời trách mắng của mọi người.
Cách đó không xa chính là cảnh tượng của một thành phố khác.
Tuy nhiên, bây giờ Lâm Mộng Di cũng không muốn đến thành phố khác, cô ta sợ không tiện liên lạc với mọi người và cũng sợ xe của mình cũng sẽ bị tìm ra bất cứ lúc nào.
Đúng lúc này, sau khi cô ta giảm tốc độ, cô ta chạy vào một con đường nhỏ bên dưới những ngọn núi cao.
Bây giờ cô ta không dám nhìn đoạn đường phía trước là ở đâu, cô ta lái thẳng