Ở biệt thự.
Hai đứa nhỏ ăn vụng đồ ăn vặt xong, giấu hết chứng cứ, lau sạch miệng dự định tiếp tục giằng co với ba, chuẩn bị kéo dài việc này thật tốt.
Long Dạ Tước ngồi ở sô pha xem tài liệu, xử lý công việc.
Anh không yên lòng, trong lòng luôn nhở đến bọn trẻ con còn chưa ăn gì.
Anh nhìn thời gian, từ lúc hai đứa ki ăn bữa sáng xong đến giờ đã hơn mười tiếng không ăn gì, không uống nước, anh lo bọn chúng đói đến ngất đi.
Anh đặt tài liệu sang bên cạnh lên lầu.
Anh mở cửa thấy trên sô pha Tiểu Hinh đã ngủ, cuộn tròn trên sô pha, Tô Tiểu Sâm đang cố nén cơn buồn ngủ, cầm trong tay quyển chuyền cười, nhưng mắt đã rất buồn ngủ.
Trái tim Long Dạ Tước như bị ai nắm, anh biết trận đấu này cuối cùng người thua là anh.
Bởi vì anh không đành lòng để bọn trẻ con tự ngược như vậy.
Anh cúi người nhìn cậu nhóc đang chăm chú nhìn anh nói
– Tiểu Sâm, ba đồng ý với các con hiện giờ ba đi đón mẹ con về, ba bế em gái đi ngủ được không?
– Thật sự, ba thật sự đón mẹ về?
– Ba luôn giữ lời hứa.
Long Dạ Tước làm sao dám lừa cậu bé.
Đứa bé này cá tính và mọi thứ đều giống anh, cũng không lừa được cậu ta.
– Ba đưa em đi ngủ trước.
Long Dạ Tước cúi người bế Tiểu Hinh lên, Tô Tiểu Sâm cố gắng nén cơn buồn ngủ đi theo anh sang phòng ngủ chính.
Đặt Tô Tiểu Hinh lên giường Long Dạ Tước bế cậu bé lên cởi giày, đặt chúng lên giường.
Trước khi nhắm mắt ngủ Tô Tiểu Sâm còn nhắc lại một lần
– Chờ bọn con tỉnh lại bọn con muốn gặp mẹ.
– Được, ba sẽ đưa mẹ về.
– Mẹ đang ở cùng mẹ đỡ đầu, ba có thể gọi điện cho mẹ, trong điện thoại đồng hồ của con có.
Nói xong Tô Tiểu Sâm lấy điện thoại đồng hồ trên tay đưa cho anh, anh vừa cầm