Tô Lạc Lạc đã lâu rồi không chạy như vậy nhưng hiện giờ cô đang dùng tốc độ chạy 100m để chạy về phía nhà của Dạ Trạch Hạo.
Chạy đến cửa nhà anh ta cô không kịp ngừng lại vội vàng nhấn chuông cửa.
Rất nhanh cửa mở ra, cô chạy nhanh vào phòng khách chỉ thấy một người đàn ông đang nằm trên sô pha, một người vừa gọi điện nói đang vội lại vẫn đang ngủ.
– Dạ Trạch Hạo?
Tô Lạc Lạc vừa thở vừa gọi.
Dạ Trạch Hạo nhướng cặp mi dày dài lên, đôi mắt đen nhìn cô, oán giận nói:
– Sao lại chậm như vậy?
– Không phải anh chuẩn bị phải ra ngoài?
Tô Lạc Lạc vội hỏi lại.
Chắc chắn là chờ cô trang điểm cho anh ta.
– Nhanh ký hợp đồng trên bàn.
Tô Lạc Lạc nhìn thấy trên bàn có một quyển hợp đồng, cô vội cầm lên, chuẩn bị cầm lên xem thì anh ta đã giục:
– Nhanh lên, tôi đang vội.
Tô Lạc Lạc cắn môi nói:
– Tôi phải xem đã.
– Không có thời gian xem, ký đi.
Người đàn ông trầm mặt:
– Mười phút nữa tôi phải xuất phát.
Tô Lạc Lạc bị anh ta thúc giục có chút loạn, cô cầm bút trên bàn ký tên mình lên hợp đồng, ký xong cô vội nói:
– Tôi mang theo đồ trang điểm của mình, anh không có ý kiến chứ?
– Ấn dấu tay.
Tô Lạc Lạc kinh ngạc, ngay cả hộp dấu cũng chuẩn bị tốt? Cô lấy ngon tay ấn lên hộp dấu rồi ấn lên, nhìn anh ta hỏi:
– Được rồi, chúng ta có thể bắt đầu rồi.
Chỉ thấy Dạ Trạch Hạo đứng dậy, thu lại hợp đồng của cô sau đó lại một lần nữa ngồi lên sô pha, đầu dựa ra phía sau, nhìn cô nói:
– Tôi đói bụng làm cho tôi bữa sáng đi.
Tô Lạc Lạc mở to mắt, khó hiểu nhìn anh ta sau đó hỏi lại lần nữa:
– Anh vội vã gọi tôi đến đây là để tôi làm bữa sáng cho anh?
– Cũng là một trong những công việc của cô.
Dạ Trạch Hạo lười biếng nói.
– Tôi chỉ là chuyên gia trang điểm, không phải bảo mẫu của anh.
Tô Lạc Lạc phản bác.
– Tôi sẽ giải thích về nhiệm vụ của cô sau này, ngoài làm chuyên gia trang điểm, tạo hình cho tôi, còn phải làm trợ lý riêng kiêm bảo mẫu của tôi.
Nói cách khác, cuộc sống hàng ngày, ẩm thực hay bất cứ việc gì của tôi sau này chỉ cần cô có thể làm cô đều phải làm.
Tô Lạc Lạc lúc này mới phát hiện mình vừa ký hợp đồng chính là khế ước bán thân.
Vì vậy, cô lập tức làm ra một hành động buồn cười, cô chạy đến trước mặt Dạ Trạch Hạo cướp lấy hợp đồng trong tay anh.
Dạ Trạch Hạo không đoán trước được việc này, nhanh chóng đứng lên, dựa vào chiều cao của mình giơ hợp đồng lên cao, đắc ý nhìn cô:
– Không được lấy.
– Anh trả lại cho tôi, không không làm việc cho anh.
Tô Lạc Lạc mặc kệ.
Hôm nay là ngày gì vậy, buổi sáng chọc Long Dạ Tước, giờ lại bị Dạ Trạch Hạo đùa giỡn.
– Tô Lạc Lạc, cô đã điểm chỉ còn muốn đổi ý, không dễ dàng như vậy.
Dạ Trạch Hạo giống như đứa trẻ đắc ý vì mình thành công.
– Dạ Trạch Hạo, anh chắc chắn muốn tôi hóa trang cho mình? Mỗi ngày tôi sẽ trang điểm cho anh thành cương thi.
Tô Lạc Lạc uy hiếp.
Dạ Trạch Hạo không hề sợ, ngược lại anh ta an ủi cô:
– Tô Lạc Lạc, cô không biết là cô rất may mắn sao? Rất nhiều cô gái muốn tiếp cận tôi, cô là người duy nhất may mắn, cô nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng.
Tô Lạc Lạc hừ một tiếng, không lấy lại được hợp đồng cô tức giận nói:
– Tôi yêu cầu mức lương mười vạn một tháng.
– Tám vạn.
Dạ Trạch Hạo cò kè mặc cả.
– Mười vạn, không nhiều như vậy tôi mặc kệ.
Tô Lạc Lạc không thỏa hiệp.
– Được rồi, mười vạn thì mười vạn, cứ quyết định như vậy đi.
Dạ Trạch Hạo vui vẻ đồng ý.
Anh ta cũng không thiếu tiền, chỉ cần anh ta tham gia một hoạt động sẽ có mấy ngàn vạn, thậm chí cả triệu.
Tô Lạc Lạc nghĩ đến tiền cũng không náo loạn nữa, chỉ hơi