Cô là nhân viên của anh ta, không phải là bạn gái của anh ta.
– Này, Dạ Trạch Hạo, anh buông tôi ra.
Tô Lạc Lạc nhìn người đàn ông ra lệnh.
Chị Mai đi bên cạnh lập tức hoảng sợ.
Phải biết rằng vốn Dạ Trạch Hạo tính tình lạnh lùng, người bình thường không dám đắc tội anh ta, càng miễn bàn gọi cả tên họ anh ta, còn ra lệnh.
Dạ Trạch Hạo không buông ra.
Tô Lạc Lạc cứ bị anh ta nắm tay như vậy đi vào trong.
Nhân viên công tác vội lên tiếp đón:
– Cậu Sinh, mời đi bên này.
Bên cạnh thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng các cô gái trầm trồ:
– Trời ạ, đẹp trai quá.
– Không nghĩ anh ấy cao như vậy, ồ, anh ấy nắm tay ai vậy?
Tô Lạc Lạc âm thầm phân cao thấp một hồi, cuối cùng rút tay mình từ trong tay Dạ Trạch Hạo ra, quay đầu lại thấy Dạ Trạch Hạo cũng được nhân viên tiếp đón nhiệt tình, mà anh đang bắt tay nói với người ta cái gì đó.
Vẻ mặt tự phụ, quả thực khiến những người đàn ông quanh mình bị lu mờ.
Chỉ sợ ở đây chỉ có Dạ Trạch Hạo có thể ganh đua cao thấp với anh.
Thấy mấy nhân viên chính quyền tiến lên, Tô Lạc Lạc tự giác lui ra phía sau.
Nhân viên chính phủ rất tôn kính Dtj:
– Cậu Dạ, cậu có thể đích thân tới đây chúng tôi rất vinh hạnh.
– Khách khí, có thể đến đây là vinh hạnh của tôi.
Dạ Trạch Hạo mỉm cười.
Lúc này Long Dạ Tước cũng đi về phía bên này.
Người vừa đón tiếp Dạ Trạch Hạo cũng quay sang anh:
– Cậu long, xin chào, xin chào, mời sang bên này.
Long Dạ Tước biết rõ Tô Lạc Lạc ở bên cạnh mà ánh mắt của anh lại giống như không nhìn thấy cô vậy, không hề liếc nhìn cô một cái.
Tô Lạc Lạc cũng thầm ngượng ngùng tự giễu.
Lúc này Long Dạ Tước là khách của chính phủ, sao có thể thể hiện có quen biết với nhân vật nhỏ như cô, như vậy không phải mất thể diện của anh sao?
Đương nhiên, cô biết Long Dạ Tước căn bản không quan tâm đến cô.
Cũng cảm thấy lạ, rõ ràng đều là khách quý nhưng Long Dạ Tước cùng Dạ Trạch Hạo đứng chung một chỗ cảm giác tản ra sự đối kháng, giống như căn bản không muốn gặp người đối diện.
Nhưng hai người kia lại thu hút hết ánh mắt của mọi người ở đây.
Lúc trước Tô Lạc Lạc đã cảm thấy hai người hơi giống nhau.
Lúc này cô nhìn dáng họ Dạ Trạch Hạo cao hơn Long Dạ Tước nửa ngón tay, nhưng đàn ông một mét tam đã là cao rồi.
– Bây giờ đã đến giờ cắt băng khánh thành, tiếp theo mời hai vị đi theo tôi.
Một người đàn ông có địa vị nói.
– Tôi có thể mang theo lễ tân riêng của tôi không?
Dạ Trạch Hạo đột nhiên hỏi.
– Có thể.
Dạ Trạch Hạo quay đầu nhìn Tô Lạc Lạc:
– Đi theo tôi.
Tô Lạc Lạc có chút buồn bực rõ ràng ở đây đã sắp xếp các cô lễ tân, vì sao phải mang theo cô? Tô Lạc Lạc đành phải cắn răng đuổi kịp anh ta.
Long Dạ Tước đi trước cô, dáng người lạnh lùng, thi thoảng lộ ra sườn mặt.
Trong hội trường đám người ồn ào, anh dùng khí chất của riêng mình tạo ra một thế giới không thể xâm phạm.
Khi đi về phía cửa, ánh mắt trời chiếu lên người anh càng khiến anh trở nên thâm thúy và tuấn tú.
Khi Tô Lạc Lạc nhìn chằm chằm Long Dạ Tước lại không phát hiện ánh mắt Dạ Trạch Hạo cũng dừng trên người anh, trong ánh mắt là sự oán hận mãnh liệt.
Cùng là con của người đàn ống đó, anh lại tôn quý danh vọng mà anh ta phải dựa vào tự mình lấy được sự quang vinh này.
Không công bằng.
Vị trí của Long Dạ Tước và Dạ Trạch Hạo ở giữa, giữa họ là một nhân vật lớn, Tô Lạc Lạc tiếp nhận khay mà lễ tân đưa cho cô, trên vải đỏ đặt một cái kéo.
Lúc này giọng của người chủ trì vang lên, phía trước máy ánh của các phương tiện truyền thông liên tục ấn nút, âm thanh đó có thể phát ra một bản giao hưởng.
Đây là một sự kiện lớn của thành phố, rất được sự chú ý, ngay cả báo chí về giải trí cũng phải tham gia, bởi vì hôm nay có sự xuất hiện của người đàn ông.
Một người là ông