Chương 76: Tô Vũ Phỉ tuyệt vọng.
Long Dạ Tước còn tưởng rằng cô gái này ngốc, hóa ra cô không những mạnh mẽ còn có chút thông minh.
Xem ra chuyện cô đánh người khác hôm đó là bị anh hiểu lầm. Lúc ấy anh giữ gìn không phải Tô Vũ Phỉ mà là bọn trẻ, anh muốn bọn trẻ có một người mẹ phân rõ phải trái.
– Dạ Tước…
Tô Vũ Phỉ thấy sắc mặt anh khói coi đã rất lo lắng.
– Tô Vũ Phỉ, cô thừa nhận cái tát trước đây không phải là cô ấy đánh cô?
Giọng Long Dạ Tước nghe rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt anh giống như có gió lốc nổi lên.
Tô Vũ Phỉ mở mắt lớn, lui người về phía sau
– Em…
– Nếu cô dám nói dối tuyệt đối tôi sẽ không tha cho cô.
Long Dạ Tước nói giống như giọng nói đến từ địa ngục.
Tô Vũ Phỉ vốn còn muốn che dấu nhưng nghe giọng của Long Dạ Tước sợ tới mức đánh mất suy nghĩ này, vội vàng rơi nước mắt:
– Là, là em tự đánh mình. Đó là bởi vì em không muốn Tô Lạc Lạc ở gần anh. Anh là vị hôn phu của em, mà cô ấy là em gái cùng cha khác mẹ với em, mọi người sẽ thấy thế nào? Em cũng là suy nghĩ cho anh, em chỉ muốn đuổi cô ta đi.
Tô Vũ Phỉ vẫn điềm đạm đáng yêu, dùng vai diễn khổ.
Ánh mắt sắc như đao của Long Dạ Tước chăm chú nhìn Tô Vũ Phỉ. Vốn không có chút tình cảm nào với cô, lúc này đã biến thành thật sự chán ghét, lạnh lùng nói:
– Cút, đừng cho tôi nhìn thấy cô lần nữa.
Tô Vũ Phỉ sắp ngất xỉu trên mặt đất, cô vội vàng ôm lấy anh:
– Không, Dạ Tước, không cần đối với em như vậy…
Ngay lúc cô ôm lấy Long Dạ Tước Long Dạ Tước đột nhiên xoay người, ánh mắt chỉ còn lại là sự chán ghét.
Ánh mắt anh càng hung ác nham hiểm khiến không ai dám đến gần, lạnh lùng nhếch môi:
– Về sau đừng tự xưng lạ vị hôn phu của tôi, tôi sẽ làm sáng tỏ mối quan hệ giữa chúng ta trước công chúng.
– Không… không cần. Dạ Tước không cần đối với em vô tình như vậy, em yêu anh, bà nội và cha mẹ anh đều thích em.
Tô Vũ Phỉ nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Ánh mắt Long Dạ Tước tối sầm:
– Tô Vũ Phỉ tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám nói xấu Tô Lạc Lạc trước mặt người nhà của tôi tôi tuyệt đối không bỏ qua cho cô.
Tô Vũ Phỉ mở to mắt, Long Dạ Tước lại bảo vệ Tô Lạc Lạc. Sao có thể thế được? Chẳng lẽ anh không chán ghét Tô Lạc Lạc giống như người nhà họ Long sao?
– Dạ Tước, anh nghe em giải thích…
Tô Vũ Phỉ chưa từ bỏ ý định.
– Cút ngay đi.
Giọng Long Dạ Tước lạnh lùng như truyền ra từ địa ngục, tràn ngập vẻ chán nản không muốn gặp lại.
Sắc mặt Tô Vũ Phỉ tái nhợt, tim như bị dội một chậu nước đá, cả người như rơi vào hầm băng lạnh khiến cô rùng mình. Cô thở hổn hển, hoảng sợ đi xuống tầng, suýt nữa thì ngã xuống. Cô vội quay đầu nhìn vẻ mặt của người đàn ông trên tầng, nghĩ rằng anh sẽ lo lắng nhưng chỉ thấy vẻ mặt lạnh băng của anh.
Tô Vũ Phỉ trong lòng oán giận, tình cảnh hiện giờ của cô đều do Tô Lạc Lạc làm hại.
Khi cô rời đi không thấy Tô Lạc Lạc. Cô ta tức giận nắm chặt tay không cam lòng. Tô Lạc Lạc lại ám hại cô.
Tô Lạc Lạc ở đâu? Cô cùng bọn trẻ con ra sau biệt thử đuổi bướm.
Tô Vũ Phỉ đứng ở cửa biệt thự, chờ Long Dạ Tước xuống lầu có lẽ sẽ giữ cô lại có lẽ sẽ tha thứ cho việc cô lừa dối lần trước nhưng đợi một lát không thấy anh xuất hiện.
Tô Vũ Phỉ hít sâu một hơi, nản lòng ý lạnh đi ra ngoài cửa, trong mắt tràn ngập oán hận. Tô Lạc Lạc đã trở thành ngời mà cô ta hận nhất.
Long Dạ Tước lạnh lùng với cô ta là do cô ban tặng hết.
Tô Lạc Lạc, cô sẽ hối hận.
Tô Vũ Phỉ ngồi vào xe cắn răng nhìn về phía biệt thự nói.
Phía sau biệt thự.
Tô Lạc Lạc đang ngồi nhìn hai đứa trẻ đang đuổi nhau trong vườn, miệng mỉm cười.
Bỗng phía sau ghế có bóng người phủ xuống.
Long Dạ Tước không biết đứng sau cô từ lúc nào. Tô Lạc Lạc lạnh lùng nhìn anh một cái, không muốn nói gì.
– Xin lỗi là tôi hiểu lầm cô.
Long Dạ Tước trầm giọng nói, đầu hơi cúi.
Tô Lạc Lạc không để ý nhìn về phía trước.
– Đây là cách anh xin lỗi? Không có chút thành ý nào, tôi không nhận.
Long Dạ Tước nhướng mày, chưa từng có người phụ nữ nào nói với anh như vậy.
– Vậy anh muốn như thế nào?
Long Dạ Tước biết mình sai nên cũng nhịn, nghe theo ý kiến của cô.
Tô Lạc Lạc nheo mắt nghĩ nghĩ:
– Nếu không, xóa bỏ việc tôi làm hỏng chăn ga của anh, chúng ta không nợ gì nhau.
– Không được, việc nào ra việc đó.
Long Dạ Tước cũng không muốn làm như vậy.
Tô Lạc Lạc cười lạnh một tiếng, đứng lên, trừng mặt nhìn anh,
– Được, tôi muốn bồi thường tổn thất về tinh thần tổng cộng một trăm năm mươi vạn.
– Cô…
Long Dạ Tước không nghĩ cô lại nghĩ ra cách này.
Anh nhướng mày, trầm tư vài giây sau đó nói:
– Được, vậy xóa đi. Nhưng sao cô ngốc như vậy, lúc ấy không nói cho tôi biết không phải cô làm?
– Tôi nói anh tin tôi sao?
Tô Lạc Lạc bĩu môi nói.
– Biết đâu tôi sẽ tin.
– Hừ, đừng lừa tôi, anh là vị hôn phu của Tô Vũ Phỉ anh đương nhiên giúp cô ta rồi. Cho dù không phải tôi anh chắc chắn cũng coi đó là tôi, tôi cần gì phải phí công.
Tô Lạc Lạc tâm trạng tốt, cuối cùng cô cũng trả được nợ, tính ra Tô Vũ Phỉ tự tát một cái cô còn được lợi.
– Tô Lạc Lạc đừng dùng suy nghĩ của cô để áp đặt lên tôi. Tôi và Tô Vũ Phỉ không giống như cô nghĩ.
– Tôi mặc kệ giữa hai người như thế nào hiện giờ chúng ta không nợ gì nhau.
Tô Lạc Lạc không muốn biết chuyện của anh.
Nhìn cô giống như không muốn nói chuyện với mình, sắc mặt anh trầm xuống:
– Tô Lạc Lạc, hiểu về chuyện của tôi không có gì là không tốt cho cô.
Tô Lạc Lạc nhướng mày nói:
– Vì sao tôi phải hiểu biết về anh? Có gì tốt nào?
Long Dạ Tước thua cô, hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi.
Tô Lạc Lạc thở ra một hơi, hai tay hợp thành chữ thập trước ngực, thật tốt, áp lực trong lòng cô cuối cùng được giảm bớt.
Sau này tiền kiếm được từ chỗ Dạ Trạch Hạo sẽ là của cô. Ha ha, thật vui vẻ.
Long Dạ Tước trở lại phòng khách, thấy quà tặng để đó, nhìn người giúp việc hỏi:
– Là ai đưa đến?
– Là cô Tô vừa rồi đưa đến.
– Ném đi.
Long Dạ Tước lạnh lùng nói.
– Cậu chủ, ném đi quá tiếc, đều là đồ chơi mới để cho cô chủ và cậu chủ chơi đi.
Người giúp việc cảm thấy mấy món đồ chơi này đắt tiền.
– Nếu cô thấy tiếc vậy mang về nhà cô đi, tóm lại đừng để tôi nhìn thấy những đồ Tô Vũ Phỉ mang đến đây.
Nói xong Long Dạ Tước bình tĩnh đi vào phòng làm việc.
Chương 77: Cùng tham dự bữa tiệc lớn.
Người giúp việc sợ run, không biết anh tức giận cái gì. Tô Vũ Phỉ là vị hôn phu của cậu chủ, nhưng cô ta vẫn cầm mấy món đồ trên sô pha để vào túi của mình.
Tô Lạc Lạc trở lại phòng khác đã không thấy quà đâu, nếu không biêt là Tô Vũ Phỉ đem đến cô cũng sẽ không thích.
Cô thật sự cảm thấy tò mò, Long Dạ Tước vừa rồi nói gì với Tô Vũ Phỉ, Tô Vũ Phỉ có khố sở khóc lóc cầu anh tha thứ không hay là anh căn bản không trách cô ta, còn tặng cô ta một cái ôm.
Tô Lạc Lạc cảm thấy ở đây có chút buồn, lúc này cũng chỉ hơn năm giờ, cô nhìn hai đứa con từ ngoài đi vào, kéo Tô Tiểu Hinh hỏi:
– Tiểu Hinh, buổi tối có muốn ăn bữa tiệc lớn không?
– Có ạ.
– Được, vậy tối này chúng ta bảo dì Tần đến đây đón chúng ta được không?
– Vâng.
Tô Tiểu Hinh lập tức cười đáp.
– Vậy lát nữa con nói với ba con, nói chúng ta sẽ đi ra ngoài.
Tô Lạc Lạc nghĩ, con gái nói với anh chuyện này chắc sẽ không bị từ chối.
Tô Tiểu Hinh lập tức chạy băng băng đi tìm ba, mắt Tô Tiểu Sâm cũng sáng lên cũng chạy đi theo.
Tô Lạc Lạc ngồi trên sô pha, chờ tin tức tốt của con gái. Cô đã nhắn tin cho Hạ Tần,
– Buổi tối tôi dẫn mấy bảo bối cùng cậu ăn cơm.
– Được, đến đây lúc nào cũng chào đón.
– Cậu có thể đón bọn tớ không?
– Không thành vấn đề, tớ lập tức đến.
Tô Lạc Lạc có một người bạn tốt như vậy, kiếp này cũng đáng. Trong đầu cô lúc này đều là hình ảnh trong nhà hàng, cùng hai đứa nhỏ ăn bữa tiệc toàn mỹ vị.
Lúc này Tô Tiểu Hình chạy từ phòng làm việc ra, giọng nói non nớt vang lên:
– Mẹ… ba đồng ý, ba đồng ý cho chúng ta đi ăn bữa tiệc lớn.
Tô Lạc Lạc lập tức vui vẻ
– Thật sao? Ba đồng ý rồi?
– Vâng, ba bảo có thể.
– Con đi tìm anh mẹ lên tầng thay quần áo rồi xuống.
Ra ngoài, Tô Lạc Lạc phải ăn mặc đẹp mới được. Tô Lạc Lạc đi đến tủ quần áo, lần này cô không mang về nhiều quần áo, đa số vẫn để ở nước ngoài. Nhưng phòng ở nước ngoài cô thuê ba năm, cô cũng không cần để ý, dù sao tiền cũng không lấy lại được, cô cứ để phòng đó, sau này nếu không ở trong nước được cô sẽ dẫn bọn trẻ ra nước ngoài.
Tô Lạc Lạc thay một áo sơ mi trắng và một chiếc váy ngắn, xõa tóc, khuôn mặt trắng xinh đầy đặn, cô thoa thêm chút son môi, kẻ chút mắt càng khiến cô xinh đẹp gợi cảm hơn. Cô nhìn gương tự cười, thật xinh đẹp.
Tô Lạc Lạc chuẩn bị một lát rồi cầm ba lô màu đen xuống tầng.
Trong phòng khách, Long Dạ Tước đang ngồi trên sô pha màu xám, Tô Tiểu Hinh đang ngồi trong lòng anh ôm cổ anh, chơi vui vẻ với anh.
Tô Tiểu Sâm ngồi bên cạnh xem IPAD.
Tô Lạc Lạc hơi ngạc nhiên, Long Dạ Tước đồng ý cho cô đưa hai đứa nhỏ ra ngoài. Nhưng với cô đó là chuyện vui.
– Được rồi đừng đùa nữa chúng ta đi thôi.
Tô Lạc Lạc nhìn hai đứa trẻ nói.
Tô Tiểu Hinh lập tức hôn ba một cái:
– Ba, chúng ta đi thôi.
Tô Lạc Lạc thầm giật mình, cô có một cảm giác kinh hãi, cô nhìn người đàn ông bế con gái đứng dậy, tim cô đập gấp đôi.
Trời ạ, không phải anh cũng đi ăn bữa tiệc lớn cùng chứ? Con gái cô đã nói gì với anh?
– À… Tiểu Hinh lát nữa chúng ta sẽ đi cùng dì Hạ Tần ra ngoài ăn bữa tiệc lớn.
Tô Lạc Lạc đành phải thử hỏi con gái.
Tô Tiểu Sâm cười nói:
– Mẹ, mẹ hẹn với dì Hạ Tần đi, bữa tiệc này ba mời khách.
– Cái gì?
Đầu Tô Lạc Lạc nổ ầm, trời ạ, mẹ ơi!
Rõ ràng cô nói để hai đứa bé đi ăn bữa tiệc lớn với cô và Hạ Tần, sao thành Long Dạ Tước mời bữa tiệc lớn?
Tô Lạc Lạc ngượng ngùng nhìn người đàn ông đang bế con nói:
– Anh bận thì tôi dẫn bọn trẻ đi ăn là được.
– Không vội.
Người đàn ông lạnh nhạt nói.
Tô Tiểu Sâm nhìn thấy mẹ xấu hổ kéo tay cô nói:
– Mẹ chúng ta đi thôi.
– Tiểu Hinh vừa rồi nói với ba như thế nào?
Tô Lạc Lạc nhỏ giọng hỏi con.
– Tiểu Hinh nói, ba chúng ta đi ăn bữa tiệc lớn đi sau đó ba nói được.
Tô Tiểu Sâm thuật lại lời nói của em gái.
Tô Lạc Lạc qua nhiên muốn ngất, cô không nên để con gái nói lần sau nên để con trai đi.
Tô Lạc Lạc vội nói với con trai:
– Để mẹ gửi tin nhắn cho dì Hạ Tần, dì đang đến đón chúng ta.
Tô Lạc Lạc cầm di động gửi tin tức nói cho Hạ Tần đêm nay không ăn đổi thành mai. Hạ Tần cũng chưa rời khỏi nhà nên đồng ý.
Lúc này Tô Tiểu Hinh đã đứng bên cạnh xe, nhìn mẹ và anh đi chậm vẫy vậy tay nói:
– Mẹ, anh, nhanh lên.
Tô Lạc Lạc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của con gái khóc không ra nước mắt. Nếu đi ăn bữa tiệc lớn cùng Long Dạ Tước thì không có gì thú vị.
Trên chiếc xe này phía sau là hai ghế ngồi trẻ em nên Tô Lạc Lạc chỉ có thể ngồi vào ghế phụ.
Xe của Long Dạ Tước chậm rãi đi ra khỏi biệt thự.
Tô Lạc Lạc vốn muốn hỏi đi ăn ở đâu nhưng nghĩ Long Dạ Tước sắp xếp chắc chắn không phải chỗ bình thường nên cô cũng không hỏi.
Hai đứa trẻ ở phía sau đang nói chuyện, thi thoảng Tô Lạc Lạc nói thêm một hai câu.
Long Dạ Tước lái xe vào một khu phố rực rỡ.
Anh cũng không chọn chỗ quá xa, ngay gần khu biệt thự cũng có mấy nhà hàng cao cấp. Long Dạ Tước dừng xe trước một nhà hàng.
Tô Lạc Lạc nhìn thoáng qua nhà hàng sang trọng, thầm nghĩ nơi này chắc chán giá rất đắt.
Long Dạ Tước lại bế con gái xuống, cái ôm vững chắc hình như trở thành của riêng Tô Tiểu Hinh. Tô Tiểu Sâm từ nhỏ đã không so với em gái. Trong lòng cậu bé, em gái là nhỏ nhất trong nhà, cậu cũng phải chăm sóc cô bé.
Tô Tiểu Hinh ôm cổ ba, ngồi trên khuỷu tay ba vẻ mặt đầy chờ mong bữa tiệc lớn đêm nay.
– Tiểu Hinh con đừng để ba bế mãi, xuống tự đi đi.
Tô Lạc Lạc thấy con gái yếu đuối cũng chỉ có anh mới có thể chiều cô bé. Trước kia cô vẫn dạy cô bé tính độc lập.
– Không, con thích ba bế.
Nói xong Tô Tiểu Hinh gắt gao ôm lấy cổ Long Dạ Tước nhìn Tô Lạc Lạc đắc ý nháy mắt.
Long Dạ Tước bế cô lên, Tô Lạc Lạc buồn bực thở dài một hơi, người đàn ông này không sợ nuôi chiều con gái quá thành hư sao.
Ngồi xuống bàn, bắt đầu gọi đồ ăn. Đây là nhà hàng Tây cao cấp, Tô Lạc Lạc gọi một phần bít tết, nhìn thoáng qua giá thấy đau lòng, rau ở đây cũng rất đắt.
Chương 78: Ngày hội hôn.
Nhưng anh mời cô cũng không khách khí, gọi một hồi không cần nhìn giá.
– Mẹ con và anh muốn ăn kem.
– Chỉ gọi cho con một ít, không thể ăn nhiều.
Tô Lạc Lạc cũng chiều con gái.
Gọi món xong, người phục vụ cười nói:
– Chào anh chị, hôm nay nhà hàng chúng tôi có một hoạt động, vì hôm nay là 14/6 là ngày hội hôn, nếu anh hôn chị một cái chúng tôi sẽ có quà tặng.
Tô Lạc Lạc nghe xong lập tức xấu hổ, vội vàng xua tay nói:
– Cám ơn, không cần.
– Mẹ, con muốn…
Tô Tiểu Hinh lập tức hét lên, cô nghe thấy dược tặng quà thì hào hứng.
– Không cần, thật sự không cần.
Tô Lạc Lạc nhìn người phục vụ mong cô nhanh rời đi.
– Chỉ cần một cái hôn là được thưa chị.
Người phụ vụ cười nói, nghĩ thầm, rõ ràng đều có con còn ngại gì? Hơn nữa chồng cô ấy còn là người rất đẹp trai.
– Ba, mau đến hôn mẹ đi, Tiểu Hinh muốn quà tặng.
Tô Tiểu Sâm cũng cổ vũ ba mình.
Long Dạ Tước nhìn chằm chằm cô gái đối diện, nhếch môi, giống như không ngại hôn cô một chút, bởi vì con gái thích quà lý do này cũng đủ lớn.
Tô Lạc Lạc thấy anh đứng dậy lập tức cũng đứng dậy theo, hơn nữa cảnh cáo:
– Anh dám hôn tôi xem.
Long Dạ Tước đi đến bên cạnh cô, Tô Lạc Lạc thấy trốn không thoát đành phải nhỏ giọng nói:
– Hôn trán là được.
Long Dạ Tước dùng tay nâng cằm cô lên, hôn một cái lên cặp môi đỏ mọng của cô. Tô Lạc Lạc muốn điên rồi, cảm xúc ấm áp trên môi khiến mặt cô đỏ lên, cô đẩy anh ra. Trời ạ, trước mặt con gái bị anh hôn, cô thật mất mặt.
– A, dì ơi ba con hôn mẹ con rồi có thể tặng bọn con quà chưa?
Tô Tiểu Sâm nhìn người phục vụ hỏi.
– Đương nhiên có thể.
Nói xong cô cười lấy ra trong ngăn kéo bên cạnh một hộp quà đưa cho Tô Tiểu Hinh.
Tô Lạc Lạc ngồi xuống xong tay liên tục lau môi, người đàn ông đối diện thấy biểu hiện của cô khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, cô gái này có ý gì?
Tô Tiểu Hinh mở quà tặng ra:
– Oa, thật đẹp.
Hóa ra một bông hoa hồng bằng thủy tinh, được làm rất tinh ảo, ở giữa còn khắc chữ tiếng anh.
Tô Lạc Lạc nghĩ cô hi sinh một cái hôn đổi lấy cô không thoải mái nhưng nhìn con gái vui vẻ cười không ngậm được mồm cô cũng không so đo.
– Vừa rồi rõ ràng tôi nói hôn trán.
Tô Lạc Lạc nhìn người đàn ông đối diện lên án.
– Tôi thích hôn hay không là tự do của tôi.
Long Dạ Tước nhướng mày cười đắc ý.
Tô Lạc Lạc không nói gì, cắn môi. Trời ạ, sao lại chọn hôm nay ra ngoài ăn cơm. Nếu bình thường chắc chắn sẽ không có chuyện này.
Đồ ăn được mang lên, bốn người đều ăn bít tết và một bàn đồ ăn nhẹ. Tô Lạc Lạc đang đói, con trai và con gái đều muốn tự mình cắt thịt nên cô thật mừng, cô ngồi đối diện với ai đó cho nên khi ngước mắt là nhìn thấy nhau.
Tô Lạc Lạc cũng không vui vẻ nhìn anh ánh mắt hung hăng oán giận. Còn người đàn ông đối diện nhìn cô với ánh mắt phức tạp, không nhìn ra cảm xúc gì.
Bữa tiệc lớn mỹ vị bắt đầu.
Nhưng đối với một người nào đó hôm nay căn bản là ngày hủy diệt sinh mệt, người đó chính là Tô Vũ Phỉ. Từ khi đi ra khỏi biệt thự của Long Dạ Tước cô căn bản không có mặt mũi nào về nhà, bởi vì về nhà mẹ cô sẽ hỏi cô nên nói thế nào đây?
Cô vẫn là cô con gái xinh đẹp cao ngạo trong lòng ba mẹ. Cô đã làm hỏng cuộc đính hôn của mình và Long Dạ Tước, lại bị anh đuổi ra khỏi nhà căn bản không có mặt mũi gặp người nhà.
Cung may, khó khăn trước đó đã được nhà họ Long giải quyết. Công ty của ba cô cũng phát triển vững vàng. Dù Tô Vũ Phỉ không thiếu tiền tiêu nhưng cô vẫn có giấc mơ của mỗi cô gái đó là gả cho người giàu nhất Trung Quốc, trở thành mợ chủ nhà họ Long.
Lúc này cô đang hẹn một người bạn tốt để say khươt trong quán bar.
– Vũ Phỉ, sao cô lại có thể thất bại trước một đứa con riêng chứ? Cô chính là cô chủ nhà họ Tô, cô ta là cái thá gì.
Một cô gái khêu gợi khuyên nhủ cô ta.
– Cô ta không là thá gì, nhưng cô ta sinh cho anh ấy hai đứa con, tôi có thể làm gì được/
Tô Vũ Phỉ cầm một chén rượu tức giận nói.
– Vũ Phỉ, sao cô càng sống càng nhát gan vậy. Ai dám ngăn đường tôi tôi sẽ loại trừ họ, dù sao chuyện này có tiền cũng dễ, cô trực tiếp khiến cho cô ta biến mất khỏi thế giới này đi.
– Cô nói gì?
Tô Vũ Phỉ nhìn người bạn hỏi.
– Tôi nói với cô, nếu không cô dạy cho cô ta một bài học, cô ta luôn kiêu ngạo trước mặt cô và làm cô tức giận. Long Dạ Tước không phải thích con gái sạch sẽ sao, cô trực tiếp tìm mấy người cưỡng bức cô ta, xem Long Dạ Tước còn có thể nói gì.
Trong mắt Tô Vũ Phỉ hiện lên một tia hận thù, nhưng cảm thấy ý tưởng của người bạn cũng không tồi, cô chỉ lo tức tiaạn không nghĩ tới phải trừng phạt Tô Lạc Lạc thế nào.
Đúng, Long