Chương 86: Anh uy hiếp
Cô có chút lo sợ bất an, nếu để cho anh biết bản thân mình ở chỗ này thì không biết anh sẽ châm chọc khiêu khích cô như thế nào nữa? Ôi, cô vẫn là nhanh chóng trốn đi thôi!
Tô Lạc Lạc không yên lòng nói xong, xoay người đi từ đằng sau cây cột ra, nhưng khi cô vừa đi ra thì bất thình lình đụng phải một người đàn ông đối diện đi đến.
“Thật xin lỗi. . .” Tô Lạc Lạc hoảng lên nhẹ giọng nói xin lỗi một tiếng, cô dự định từ bên cạnh anh đi qua.
Nhưng cánh tay của cô đột nhiên bị một bàn tay siết chặt, Tô Lạc Lạc mạnh mẽ ngẩng đầu lên , trong nháy mắt cô sợ ngây người.
Trời ạ! Làm sao cô lại đụng trúng vào Long Dạ Tước chứ?
Cô vẫn luôn đứng ở nơi hẻo lánh, bên cạnh là một ban công rất lớn, được những tấm rèm cửa to lớn màu vàng che khuất , bình thường cô sẽ không đi vào bên trong.
Trừ phi làm chuyện gì đó không thể lộ ra ngoài ánh sáng mới có thể trốn vào trong này!
Tô Lạc Lạc không kịp kinh ngạc đã cảm giác cánh tay bị bóp rất đau.
“Này, Long Dạ Tước, anh buông tôi ra, anh làm tôi đau. . .” Tô Lạc Lạc kháng cự nói.
Sau khi kéo cô vào ban công, Long Dạ Tước mạnh mẽ đẩy cô trên ban công, Tô Lạc Lạc dựa lưng vào lan can, giật nảy mình. Cô nghĩ rằng mình sẽ bị anh ném xuống thì ngay lập tức cô làm ra hành động buồn cười. Cô vội vàng giang hai cánh tay ra ôm vào thắt lưng của người nào đó.
Long Dạ Tước có chút chán ghét, vươn tay giật ra hai cái tay nhỏ của cô, ngay sau đó anh lại đẩy ra.
Tô Lạc Lạc run rẩy bị hai tay của anh giam cầm ở lan can trước mặt, mà ở phía dưới chính là khoảng cách của mười tầng lầu cao. Từ nhỏ, Tô Lạc Lạc đã có chứng sợ độ cao, cho nên khi cô chỉ dựa lưng vào lan can đến eo thì thật sự lòng cô đã hoảng hốt. Khuôn mặt phấn nộn phiếm hồng nhỏ nhắn của cô nâng lên, trừng mắt nhìn người đàn ông này, oán khí dưới đáy mắt rõ ràng biểu hiện cô đang tức giận.
“Nói đi, tại sao em lại xuất hiện ở nơi này?” Ánh mắt Long Dạ Tước lãnh khốc đe dọa nhìn cô.
“Sao chỉ cho phép anh xuất hiện nơi này, còn tôi thì không cho xuất hiện ở đây chứ?” Tô Lạc Lạc ngẩng đầu, có chút không cam lòng yếu thế hỏi lại.
Khuôn mặt nhỏ quật cường của cô ở dưới ánh đèn lờ mờ giống như ngọn lửa đỏ mỹ lệ.
Ánh mắt Long Dạ Tước tối sầm lại, ép hỏi lần nữa: “Đi cùng ai đến đây?”
“Tôi không cần thiết phải báo cáo cho anh biết.” Tô Lạc Lạc không muốn bị anh thẩm vấn giống như phạm nhân vậy.
Long Dạ Tước đột nhiên có chút ám muội ghé sát vào tai của cô, thấp giọng cười lạnh: “Nếu như em đến đây để câu dẫn đàn ông thì em cảm thấy tôi có đủ tư cách để lọt vào mắt xanh của em không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Lạc Lạc xấu hổ đỏ đến mang tai, ngay lập tức cô vội vàng đẩy anh ra: “Anh nói bậy bạ gì đó? Tôi mới không phải như vậy, anh thả tôi ra.”
“Nói còn chưa xong, ai cho phép em đi chứ?” Người đàn ông nguy hiểm lẩm bẩm nói nhỏ bên tai của cô.
Không thể phủ nhận, đêm nay người phụ nữ này rất đẹp, đẹp đến mức là một người đàn ông đều muốn đùa giỡn cô một chút.
Tô Lạc Lạc bị làm cho tức chết.
“Tô Lạc Lạc, dù sao em đã thừa nhận ngủ tôi năm đó, như vậy có phải tôi cũng nên có qua có lại, ngủ lại em một lần không?”
Tô Lạc Lạc bị dọa sợ đến xanh mắt: “Mới không phải. . .”
“Đây chính là em tự mình thừa nhận, con người của tôi không thích bị thiệt thòi. Tất nhiên em đã ngủ với tôi, tôi nhất định phải ngủ trở về mới được.” Long Dạ Tước cong môi cười lạnh.
Tô Lạc Lạc sắp bị tức đến phát điên lên, một ngụm máu trào lên cổ họng. Cô nhìn anh chằm chằm mới phát hiện cậu chủ Long tôn quý bất phàm lại chính là một tên vô lại, lưu manh.
“Anh nghĩ cũng đừng nghĩ.” Tô Lạc Lạc thở phì phò đẩy anh ra, sau đó, nghĩ đến điều gì, cô lại trừng mắt nhìn anh hỏi: “Anh ở chỗ này, vậy bọn trẻ đâu?”
“Ở nhà ba mẹ của tôi, tám giờ ba mươi phút, em theo tôi cùng đi đón bọn nhỏ.” Nói xong, Long Dạ Tước buông lỏng cô ra, híp mắt mắt cảnh cáo nói: “Tốt nhất đừng câu tam đáp tứ, nếu để cho tôi nhìn thấy, em tự gánh lấy hậu quả.”
Long Dạ Tước đi ra ngoài trước, sau đó Tô Lạc Lạc mới đi theo ra. Chỉ là, bọn họ cũng không biết, trong đám người vẫn có người chú ý tới bọn họ, đó chính là Tô Vĩ Khâm, ông ta dường như không thể tin được mắt của mình.
Long Dạ Tước lôi kéo con gái riêng ngoài giá thú của ông ta đi vào màn cửa phía sau trên ban công, mà lúc đi ra, Tô Lạc Lạc theo bản năng sửa sang lại một chút váy áo khiến cho ông ta kinh ngạc mất mấy giây.
Chẳng lẽ Long Dạ Tước và con gái của ông ta ở đằng sau ban công đã làm gì đó?
Tô Vĩ Khâm đưa ánh mắt nhìn về phía người con gái mà ông chưa hề quan tâm tới kia, ký ức chỉ có lẻ tẻ rời rạc. Từ khi cô sinh ra đến lớn lên, số lần ông ta nhìn thấy cô chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nhưng hôm nay, ông ta mới ý thức được người con gái riêng này vậy mà xinh đẹp như vậy.
Dường như còn đẹp hơn ba phần so với một người con gái khác của ông ta.
Đương nhiên, điều này chỉ sợ cũng có quan hệ với mẹ của cô đi! Năm đó mẹ của cô đã rất đẹp, nếu không lúc đó Tô Vĩ Khâm sẽ không lựa chọn bà ấy ở trong nhiều phụ nữ như vậy để sinh con. Mà năm đó, vợ của ông ta bởi vì sinh con gái bị băng huyết nhiều phải làm phẫu thuật, nên miệng tử cung bị hủy, bác sĩ nói vô cùng có khả năng cả đời không mang thai được nữa.
Khi đó nhìn thấy con đầu lòng là con gái, tất nhiên Tô Vĩ Khâm đã nghĩ muốn có một đứa con trai, cho nên ở trong nhân viên của công ty ông ta trong tuyển chọn một người phụ nữ, mà người phụ nữ này chính là mẹ của Tô Lạc Lạc.
Lúc đó, ông ta đã tiền trảm hậu tấu, vợ của ông ta Uông Nguyệt Dung còn không biết ở bên ngoài ông ta có phụ nữ, còn sinh ra một đứa con gái.
Cho đến tận sau này, Uông Nguyệt Dung mới điều tra ra được, tất cả mọi chuyện đã bày ở trước mắt thì Tô Vĩ Khâm mới thừa nhận.
Nhưng Uông Nguyệt Dung cấm chỉ cả đời ông ta không cho phép gặp mặt hai mẹ con họ. Năm đó ông ta cũng quyết tâm tàn nhẫn, vốn ông ta vì muốn có con trai mới ở cùng một chỗ với người phụ nữ kia, bây giờ lại sinh ra con gái, đương nhiên ông ta sẽ không gặp mặt lại.
Mỗi tháng ông ta đều chu cấp một ít tiền nuôi dưỡng, sau đó hoàn toàn biến mất trước mặt hai mẹ con nhà này, tuyệt sẽ không gặp lại.
Nhưng vào giờ phút này, Tô Vĩ Khâm lại có chút hối hận. Nếu như lúc ấy ông ta quan tâm hai mẹ con nhà này một chút, nói không chừng bây giờ ông ta cũng có thể mặt dày nhận lại người con gái này.
Ai bảo dung mạo của cô xinh đẹp như vậy, lại sinh hạ con của Long Dạ Tước chứ? Mà buồn cười là tất cả những sai lầm này đều là do một tay ông ta tạo thành.
Có lẽ lúc kia, nên để con gái lớn đi làm phẫu thuật, sau đó lại leo lên giường của Long Dạ Tước , như vậy sẽ không phát sinh cục diện như bây giờ.
Tô Lạc Lạc đi đến chỗ vừa rồi tách ra với Dạ Trạch Hạo, lúc này, cũng gặp Dạ Trạch Hạo đi ra, sắc mặt của anh có chút khó coi, giống như tâm trạng cũng không được tốt lắm.
“Thế nào?”
“Không có việc gì.” Dạ Trạch Hạo lắc đầu.
“Lúc nào chúng ta có thể đi khỏi đây? Long Dạ Tước cũng ở nơi đây.” Tô Lạc Lạc cắn môi hỏi.
Dạ Trạch Hạo cũng không ngoài ý muốn, anh cong môi cười một tiếng: “Sợ cái gì?”
“Anh ấy bảo tôi đến 80 đi cùng anh ấy đến đón bọn nhỏ, có thể tôi sẽ đi trở về cùng với anh ấy.” Tô Lạc Lạc mở miệng nói, nhưng bây giờ mới bảy giờ rưỡi, còn một giờ nữa cô cũng không muốn ngây người ở đây.
“Bọn trẻ ở đâu?”
“Ở nhà họ Long.”
“Em có muốn tôi giúp em cùng đi đón bọn nhỏ không?” Dạ Trạch Hạo cười hỏi.
Tô Lạc Lạc lập tức lắc đầu: “Không được, nếu Long Dạ Tước biết anh đi, khẳng định sẽ hận chết tôi.”
“Vì sao?”
“Anh ấy không thích tôi ở cùng với anh.”
Chương 87: Buộc cô khiêu vũ
“Vì sao lại không thích?”
Đầu óc Tô Lạc Lạc mơ hồ. cô không nghĩ ra được, đành phải thở phì phò nói: “Khả năng anh ấy chính là một tên cuồng khống chế đi!”
Nhưng đáp án này Dạ Trạch Hạo lại biết, bây giờ Long Dạ Tước đang dần dần động tâm với cô! Nên anh mới có thể tìm mọi cách hạn chế cô.
“Một lát nữa sẽ có vũ hội khiêu vũ, em hãy nhảy với tôi một điệu rồi lại đi.” Dạ Trạch Hạo yêu cầu nói.
“Tôi không biết nhảy.” Tô Lạc Lạc lắc đầu, cô chỉ muốn tìm một chỗ an tĩnh ở lại.
“Tôi dạy cho em.” Nói xong, Dạ Trạch Hạo nắm tay của cô đi vào đại sảnh, Tô Lạc Lạc hoảng hốt một chút, nhưng nghĩ lại, tại sao cô lại hoảng, tại sao cô lại sợ chứ? Long Dạ Tước hoàn toàn không có tư cách can thiệp vào cuộc sống riêng tư của cô.
Vì vậy cô bèn thản nhiên. Lúc Dạ Trạch Hạo đi ra, Tô Lạc Lạc còn phát hiện, không thiếu những người lớn tuổi hơn anh ta, mà rõ ràng còn là người trong giới chính trị đều cực kỳ cung kính chào hỏi Dạ Trạch Hạo, gọi anh ta là cậu Dạ.
Tô Lạc Lạc hơi khó hiểu, vì sao người đi vào nơi này, mỗi một người đều có thân phận chói lọi, ngay cả Dạ Trạch Hạo ngoại trừ là một siêu sao dường như anh ta còn có một thân phận khác.
“Trạch Hạo, lát nữa em có thể mời anh khiêu vũ một điệu nhảy không?” Cô Bạch vừa rồi kia lại xuất hiện, cô kích động nhiệt tình hỏi.
“Tôi đã có bạn nhảy rồi.” Dạ Trạch Hạo cong môi cười một tiếng.
Cô Bạch lập tức nghiêng đầu hỏi Tô Lạc Lạc: “Xin hỏi, cô có thể cho tôi mượn anh ấy nhảy một khúc không?”
Tô Lạc Lạc sửng sốt một lúc, Dạ Trạch Hạo vội vàng nhìn cô chằm chằm, Tô Lạc Lạc vẫn không nói gì, đột nhiên, bàn tay nhỏ của cô đang được Dạ Trạch Hạo nắm lấy bị một bàn tay khác nắm lấy: “Bạn nhảy của cô ấy thay người.”
Tô Lạc Lạc kinh hoảng quay đầu lại, Long Dạ Tước bá đạo kéo cô vào trong ngực của mình, cơ thể của cô không ổn định nên ngã vào trong vòng tay của anh. Khuôn mặt tuấn tú của Dạ Trạch Hạo trầm xuống, anh nhìn chằm chằm Long Dạ Tước: “Đây là anh ngang nhiên cướp người sao?”
“Đúng vậy, đêm nay ngoại trừ cô ấy khiêu vũ cùng tôi thì sẽ không cùng bất kỳ người đàn ông nào khiêu vũ.” Long Dạ Tước bá đạo ôm lấy eo của Tô Lạc Lạc, tuyên bố quyền chiếm hữu của mình.
Tô Lạc Lạc mở to mắt, cô cảm giác trong không khí có đao quang kiếm ảnh vô hình đang chém giết.
“Chờ một chút, tôi có thể lựa chọn không khiêu vũ sao?” Tô Lạc Lạc cắn môi hỏi.
“Không thể!” Giọng nói trầm thấp của hai người đàn ông cùng nhau nói ra.
Dạ Trạch Hạo nhíu mày, nói với cô: “ Tô Lạc Lạc, em có quyền tự do được lựa chọn. Không cần sợ, nơi này không có ai có thể làm gì em, cho dù là anh ta cũng không có quyền lợi can thiệp vào bất cứ chuyện gì của em.”
“Nếu như em không chọn tôi, đêm nay em sẽ phải chịu trách nhiệm về chuyện đã xảy ra của năm năm trước.” Long Dạ Tước tràn đầy uy hiếp nói.
Không biết vì cái gì, anh chính là không muốn thua trận ở trước mặt Dạ Trạch Hạo.
Thần kinh của Tô Lạc Lạc nhảy một cái, người khác không biết anh chỉ đến là cái gì, thế nhưng cô lại biết rõ ràng.
Cô ngẩng đầu nhìn Long Dạ Tước: “Có phải tôi và anh khiêu vũ thì chuyện này coi như sẽ được bỏ qua phải không? Anh sẽ không lại truy cứu nữa chứ?”
Đáy lòng của Long Dạ Tước tự nhiên không muốn bỏ qua quá khứ, nhưng vào giờ phút này, anh cũng tuyệt đối không muốn để cho Dạ Trạch Hạo chiếm thế thượng phong, anh lạnh mặt nói: “Đúng vậy.”
“Được, tôi nguyện ý nhảy với anh một khúc.” Sau khi Tô Lạc Lạc cân nhắc thiệt hơn, cô lựa chọn Long Dạ Tước.
“Tô Lạc Lạc, em. . .” Dạ Trạch Hạo tức giận khiến cho khuôn mặt tuấn tú cũng khó thấy khó coi.
Tô Lạc Lạc không khỏi quay đầu nhìn anh ta hết sức xin lỗi: “Dạ Trạch Hạo, thật xin lỗi, đêm nay tôi không thể khiêu vũ cùng với anh được.”
“Trạch Hạo, đừng lo, em có thể nhảy cùng anh mà!” Cô Bạch lập tức vui vẻ, không nghĩ tới, còn có thể nhặt nhạnh chỗ tốt.
Dạ Trạch Hạo không có tâm trạng khiêu vũ, anh ta hít một hơi, cúi người ghé vào bên tai Tô Lạc Lạc nghiến răng nghiến lợi nói: “Tháng này tiền lương khấu trừ một nửa.”
Tô Lạc Lạc buồn sợ nhìn xem thân ảnh ảo não rời đi của anh ta, gương mặt xinh đẹp của cô trợn nhìn mấy giây.
Ngược lại Dạ Trạch Hạo không hề rời đi, nhưng cũng không muốn khiêu vũ, mà anh ta tức giận thở phì phò cầm một chén rượu mạnh dựa vào một cây cột. Bên cạnh cô Bạch vẫn luôn nói chuyện gì đó với anh ta, anh ta cũng lười phản ứng lại.
Lúc này cô mới phát hiện, có nhiều thêm một cánh tay đang vòng qua ôm lấy eo của mình, cô vội vàng nghĩ tránh ra, Long Dạ Tước cười lạnh phủ xuống: “Nếu như em dám tránh ra, đêm nay em sẽ phải trả giá đắt vì hành vi ngủ mình đối với anh.”
Tô Lạc Lạc ngẩng đầu, tức giận nói: “Anh ngoại trừ biết uy hiếp người thì anh còn biết làm gì nữa?”
Long Dạ Tước cong môi cười một tiếng: “Đối với loại người như em, ngoại trừ uy hiếp, cũng không có biện pháp nào khác có thể dùng.”
“Anh sẽ có lúc không uy hiếp được tôi.” Tô Lạc Lạc thở hổn hển phản bác.
Long Dạ Tước lại xem thường: “Tôi không sợ tìm không thấy lý do để uy hiếp em.”
Tô Lạc Lạc như bị chặn họng, rõ ràng người đàn ông này tuấn mỹ bất phàm, nhưng ở trong mắt của cô lại hết sức ghê tởm.
Đột nhiên Long Dạ Tước ghé vào bên tai của cô cười nhẹ nói: “Có muốn tự mình tranh chút mặt mũi hay không?”
“Anh có ý tứ gì?” Tô Lạc Lạc hoàn toàn nghe không hiểu.
“Ba em cũng ở đây, ông ta đang nhìn chúng ta! Khiêu vũ với tôi, ông ta tuyệt đối sẽ nhìn em không rời mắt.” Long Dạ Tước cho là cô sẽ quan tâm đến chuyện này.
Tô Lạc Lạc nghe xong, rõ ràng thân thể cô hơi run lên, cái gì? Ba của cô cũng đang ở đây?
“Ông ta là ông ta, tôi là tôi, ở trong mắt của tôi, ngay cả người xa lạ ông ta cũng không bằng.” Tô Lạc Lạc lạnh mặt miệng nhỏ nói.
Long Dạ Tước có chút giật mình, nhìn ánh mắt liễm diễm lóe lên vẻ oán hận của cô, hóa ra anh nghĩ sai rồi, Tô Lạc Lạc không muốn trở về nhà họ Tô.
“Từ nay về sau, đừng lôi kéo tôi và người của nhà họ Tô ở cùng nhau, tôi thấy buồn nôn lắm.” Tô Lạc Lạc nói xong, lúc này, ở vị trí trung ương, ánh đèn tối mờ lại, biến thành ánh đèn giao thoa của phòng khiêu vũ, âm nhạc cũng từ nhạc nhẹ ưu nhã, biến thành làn điệu của vũ khúc.
Long Dạ Tước nhìn thấy cô không quan tâm, khóe miệng cũng cong lên một chút, anh cũng không nói thêm điều gì nữa, hai tay ôm eo nhỏ của cô bước vào trong sàn nhảy.
Tô Lạc Lạc ngẩng đầu cười ranh mãnh với anh: “Tôi chưa bao giờ từng khiêu vũ.”
Long Dạ Tước híp mắt, giật giật môi mỏng: “Tôi có thể dạy cho em.”
Tô Lạc Lạc ở đâu thực sự muốn anh dạy chứ? Lúc này, trong sàn nhảy đã có mười mấy đôi tình nhân, bọn họ đều nhảy mười phần ưu mỹ uyển chuyển, xoay tròn, xoay người, quay vòng.
Đột nhiên Tô Lạc Lạc giẫm đế giày nhọn của mình lên phía trên giày da sáng loáng của người đàn ông, mà khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại cười thập phần vô tội: “Là thế này phải không?” Nói xong, cô còn không đợi người đàn ông lên tiếng, bàn chân còn lại vừa hung ác giẫm lên trên chiếc giày da kia của người đàn ông một cái: “Vẫn là như vậy?”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ mê người của cô, nét mặt cười tươi như hoa, Long Dạ Tước lập tức hiểu rõ đây là cô đang cố ý.
Cánh tay cường tráng của anh gắt gao ôm lấy cô, khoảng cách ở giữa của Tô Lạc Lạc và anh chỉ cách nhau một bàn tay, trong nháy mắt lại gần đến mức không có chút khoảng cách nào. Tim của cô đập gia tốc, hơi thở nóng rực ám muội của người đàn ông lại nóng rực khí tứ rơi vào bên tai cô: “Dám giẫm tôi, em có mấy cái lá gan thế?”
Tô Lạc Lạc vội vàng rút lại mũi chân, cười hì hì: “Tôi đã nói tôi không biết khiêu vũ mà! Anh còn nhất định phải kéo tôi khiêu vũ.”
“Không nhảy hết điệu nhạc này với tôi, em cũng đừng nghĩ đi.” Long Dạ Tước nói xong, cánh tay cường tráng vẫn ôm sát cô như cũ, cũng không quan tâm ánh mắt của những người xung quanh, anh cứ ôm cô như thế.
Chương 88: Cậu Dạ uống say
Tô Lạc Lạc tức giận tới mức bóp cơ lưng của anh: “Thả tôi ra.”
“Không thả, nếu như em không nguyện ý ngoan ngoãn khiêu vũ, thì cứ ôm nhảy như thế này cũng không tệ.” Long Dạ Tước hoàn toàn thăng cấp khiêu vũ thành tán tỉnh thêm ám muội.
Dạ Trạch Hạo ở phía đối diện đã uống chén rượu mạnh thứ ba, anh ta nhìn về phía bên trong sàn nhảy kia, hai người không được tính là khiêu vũ mà giống như là nam nữ ôm nhau. Tâm tình của anh ta rất không vui.
Cô Bạch ở một bên cười lạnh một tiếng: “Đó chính là bạn gái của anh sao? Em nhìn cũng chả có gì đặc biệt! Trèo lên Long Dạ Tước thì lại bỏ rơi anh.”
“Cô ngậm miệng lại.” Dạ Trạch Hạo nhỏ giọng khiển trách một tiếng.
Cô Bạch phồng má tỏ vẻ bất mãn.
Đột nhiên Tô Lạc Lạc nhấc đầu gối lên, chiều cao của cô không đủ, mặc dù không đỉnh đau nơi nào đó của người đàn ông, nhưng cũng khẳng định không để cho anh dễ chịu.
“Em. . .” Lập tức khuôn mặt tuấn tú của Long Dạ Tước chìm xuống mấy giây, nhưng người phụ nữ trước mặt lại cười đến đắc ý, chỉ thấy răng không thấy mắt.
Trong phút chốc Long Dạ Tước ám muội kề sát vào mặt cô: “Nếu như đá hỏng, tôi sẽ khiến cho em theo tôi cả nửa đời sau.”
Tô Lạc Lạc chỉ cảm thấy lỗ tai nóng lên, khuôn mặt nhỏ vụt đỏ lên một chút.
“Tôi mới không muốn.” Cô hừ hừ nói.
Đột nhiên Long Dạ Tước nắm chặt một cái tay nhỏ của cô rồi dán tại chỗ đã phản ứng kinh người của anh: “An ủi nó một chút đi!”
Tô Lạc Lạc bị dọa suýt chút nữa thì thét lên tiếng, trời ạ! Cái người đàn ông này chẳng biết xấu hổ là gì! Vậy mà công nhiên trước mặt mọi người để cho cô sờ của anh!
Đương nhiên, bọn họ đứng ở trung tâm sàn nhảy trung ương, cũng chưa chắc có người sẽ nhìn thấy cảnh này, thế nhưng tam quan của Tô Lạc Lạc suýt bị sụp đổ rồi, vừa rồi, cho dù anh chỉ là nhấn một cái rất nhanh nhưng cô đã cảm nhận được ba cái độ của anh: nhiệt độ, độ cứng, chiều dài. . .
Tiết tấu xảy ra đến điên rồi!
Người đàn ông này đơn giản là một tên khốn kiếp.
Rốt cục, một khúc cũng kết thúc, Long Dạ Tước trực tiếp ôm eo của cô ra khỏi sàn nhảy: “Nên đi đón bọn nhỏ rồi.”
Tô Lạc Lạc vùng vẫy thoát ra từ trong ngực của anh, cô đi về phía của Dạ Trạch Hạo. Khuôn mặt tuấn tú của Dạ Trạch Hạo nổi lên một tia đỏ ửng, vẻ nam tính động lòng người, cô Bạch ở bên cạnh đã chờ đợi không kịp muốn nhặt một Dạ Trạch Hạo say về nhà.
“Anh uống say.” Tô Lạc Lạc nhìn anh ta nói.
“Ừm! Tôi đi cùng các người, dìu tôi.” Dạ Trạch Hạo đưa tay về phía Tô Lạc Lạc.
Tô Lạc Lạc không cự tuyệt, cô đưa tay đi dìu anh ta, Dạ Trạch Hạo thừa cơ dựa toàn bộ thân thể vào trên vai của cô.
Tô Lạc Lạc có chút bất ổn, cô đành phải đưa tay ôm lấy anh ta: “Dạ Trạch Hạo, anh có thể đứng yên được hay không?”
“Trạch Hạo, em cũng dìu anh.” Nói xong, cô Bạch cũng đưa tay dìu lấy một bên khác, Dạ Trạch Hạo bị hai cô gái giúp đỡ đi ra.
Sau lưng, sắc mặt của Long Dạ Tước âm trầm đi theo, mà trong yến tiệc, chỗ lan can của lầu hai, người đàn ông trung niên mới vừa rồi nói chuyện với Dạ Trạch Hạo lắc đầu, lộ ra rất bất đắc dĩ.
Mà tâm trạng của Tô Vĩ Khâm cũng rất phức tạp, vừa rồi ông ta đã tận mắt nhìn thấy Long Dạ Tước công nhiên khiêu vũ với Tô Lạc Lạc, hơn nữa còn ôm nhau thân mật trong sàn nhảy. Chẳng lẽ người Long Dạ Tước thích không phải con gái lớn của ông ta, mà là người con gái riêng này sao?
Tô Lạc Lạc vịn Dạ Trạch Hạo say rượu đi vào trong thang máy, ngoài cửa sắc mặt của Long Dạ Tước lạnh lùng rảo bước tiến lên, mà Dạ Trạch Hạo cố ý chôn mặt vào trong cổ Tô Lạc Lạc, vô cùng ám muội.
Cô Bạch ở một bên đố kị không thôi, thế nhưng bây giờ cô ta có thể vịn được Dạ Trạch Hạo cũng coi là một loại vinh hạnh.
Bình thường, Dạ Trạch Hạo đều không thích người khác thân cận.
Tô Lạc Lạc và cô Bạch vịn Dạ Trạch Hạo ra, ngồi trong đại sảnh chờ chị Mai và trợ thủ đang vội vàng chạy tới.
“Cậu Dạ thế nào?”
“Anh ta giống như uống say rồi.” Tô Lạc Lạc lên tiếng nói.
“Sao lại uống say như vậy?” Chị Mai vội hỏi.
“Không biết, chị nhanh đưa anh ta về nhà đi!” Tô Lạc Lạc nói xong, đột nhiên cánh tay bị một bàn tay kéo lại.
Giọng nam băng lãnh lên tiếng nói với chị Mai: “Nghệ sĩ của các người thì chính mình chăm sóc cho tốt.” Nói xong, Tô Lạc Lạc bị kéo đi, Dạ Trạch Hạo ngẩng đầu, một đôi mắt bởi vì men say mà đỏ hồng trừng mắt nhìn Long Dạ Tước, bên trong ánh mắt kia giống như ẩn chứa một loại hận ý nào đó.
Long Dạ Tước híp híp mắt, không rõ phần hận ý này của Dạ Trạch Hạo từ đâu mà