Chương 96: Cô ấy không muốn kết hôn
Long Dạ Tước nhìn cô, khóe miệng lộ ra nụ cười tự tin, thưởng cho hai tên nhóc này một cái đùi gà lớn.
Hai đứa nhóc này lập tức nhai đùi gà một cách ngon lành. Đồng thời chúng lén lút liếc nhìn nhau cười.
Xem chừng sau này bọn chúng cần phải rất cố gắng, nỗ lực mới có thể làm cho ba và mẹ chúng thành đôi. Vì tương lai sau này có thể được nhận tình yêu của cả ba và mẹ, chuyện này nhất định phải thành công.
Tô Lạc Lạc quay về phòng, vốn dĩ cô và Long Dạ Tước chung sống hòa bình với nhau, không đụng chạm đến nhau, mỗi ngày trôi qua đều không đến nỗi. Thế nhưng, bây giờ, đột nhiên người đàn ông này nói muốn cưới cô?
Điều này vô hình chung tạo ra một loại áp lực cho cô. Mặc dù trong lòng rất kiên định, cô sẽ không bao giờ kết hôn với anh.
Cả đời này cô không muốn lấy chồng.
Đêm nay, bọn nhỏ yên tâm ngủ trong phòng dành cho trẻ nhỏ, việc đầu tiên Tô Lạc Lạc làm khi vào phòng chính là thả khóa trong, cô không muốn nửa đêm người đàn ông này vào phòng.
Long Dạ Tước ở trong phòng sách làm việc, anh lùi toàn bộ lịch trình của trưa ngày mai lại, bởi vì trưa mai anh phải quay về nhà họ Long một chuyến, xử lý sạch sẽ toàn bộ những việc trước kia.
Người nhà họ Tô, từ nay về sau anh không muốn nhìn thấy, quả nhiên năm năm trước Tô Vĩ Khâm đã đưa anh vào kế hoạch, việc này nhất định phải được vạch trần trước mặt mọi người.
Ngay cả khi người phụ nữ này không quan tâm, anh vẫn làm.
Sáng sớm.
Đang lúc Tô Lạc Lạc còn ngủ say, điện thoại di động bên giường vang lên, Tô Lạc Lạc nhấc máy, là của Dạ Trạch Hạo gọi.
“Alo….” Cô trả lời điện thoại bằng giọng ngái ngủ.
“Tô Lạc Lạc, hôm nay tôi có sự kiện, trước chín giờ hãy nhanh chóng đến nhà tôi.” Giọng Dạ Trạch Hạo ra lệnh.
“Được rồi, chín giờ, tôi nhớ rồi.” Tô Lạc Lạc còn muốn chợp mắt một lúc. Cô nghĩ thầm, rõ ràng Dạ Trạch Hạo là một người lười biếng, tại sao lần nào cũng gọi điện cho cô vào buổi sáng sớm như vậy?
Điều này không khoa học.
Đúng bảy giờ ba mươi phút, đồng hồ báo thức của Tô Lạc Lạc vang lên, cô miễn cưỡng rời khỏi giấc mơ của mình, đi vào phòng tắm làm vệ sinh.
Long Dạ Tước đã rời khỏi giường ngủ, anh đứng trên ban công phòng ngủ chính, bấm số cho Tô Vĩ Khâm.
“Alo, Dạ Tước, có chuyện gì vậy?”
“Bác trai, buổi trưa bác có rảnh không? Cháu xin mời gia đình bác đến nhà họ Long một chuyến.”
“Tốt quá, đúng lúc chúng ta cũng muốn đến thăm Long lão phu nhân, nhân tiện bàn về hôn sự của các con luôn.”
Khóe miệng Long Dạ Tước gợi lên một tia giễu cợt: “Vâng.”
“Chúng ta sẽ đến sớm.” Tô Vĩ Khâm ở đầu dây bên kia không nghe thấy giọng điệu chế nhạo, ngược lại còn tưởng rằng Long Dạ Tước đang mong chờ bọn họ đến.
Tô Lạc Lạc vào phòng của tụi nhỏ, giúp chúng mặc quần áo và đánh răng, 7h50 đi xuống lầu.
Thân hình thon dài của Long Dạ Tước cũng bước xuống.
Tô Lạc Lạc ngẩng đầu nói với anh: “Anh cho bọn nhỏ đi học đi! Tôi có việc bận phải làm.”
Sắc mặt Long Dạ Tước hơi trầm xuống: “Tốt nhất hôm nay em nên đưa đơn từ chức cho anh ta.”
“Tôi không từ chức, tôi muốn tiếp tục làm.” Tô Lạc Lạc rất kiên định nói
Cô làm chủ của cuộc đời mình, anh không có quyền can thiệp.
Hai đứa nhỏ chớp chớp đôi mắt to, nhất thời bất lực, tại sao ba mẹ chúng dường như rất thích cãi vã!
Nói xong Tô Lạc Lạc lập tức mỉm cười, hôn hai đứa nhỏ một cái:”Thôi được rồi, đi học ngoan nhé, mẹ phải đi làm rồi.”
“Tạm biệt mẹ.” Hai đứa nhỏ vẫy tay chào cô.
Tô Lạc Lạc cũng quay lại vẫy tay. Cô tươi cười rạng rỡ, hoàn toàn phớt lờ đi sự tồn tại và sự không hài lòng của người đàn ông kia.
Tô Lạc Lạc chạy một mạch đến trước của nhà Dạ Trạch Hạo, bấm chuông cửa, cửa nhỏ liền mở ra, cô bèn đẩy của đi vào.
Cô đang nghĩ xem hôm nay Dạ Trạch Hạo có những hoạt động gì?
Vừa vào đại sảnh thì nhìn thấy Dạ Trạch Hạo vẫn đang nhắm mắt nằm trên sô pha, trên người là bộ đồ ngủ.
Tô Lạc Lạc có chút buồn bực, anh ta còn đang ngủ, vậy tại sao lại đánh thức cô?
“Này, Dạ Trạch Hạo, dậy đi.” Tô Lạc Lạc dơ tay vỗ ngực hắn.
Đôi mi dày và cong của Dạ Trạch Hạo lập tức mở ra, để lộ đôi mắt màu hạt dẻ sáng và quyến rũ.
Tô Lạc Lạc nhìn kỹ một chút, lập tức kinh ngạc: “Mắt của anh không phải màu đen! Anh là con lai sao?”
“Bẩm sinh.” Dạ Trạch Hạo chớp chớp, màu sắc con ngươi quả thực có chút kỳ quái, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tầm nhìn bình thường của hắn.
“Trông rất đẹp và cũng rất đặc biệt.” Tô Lạc Lạc rất hâm mộ. Ở nước ngoài, cô đã nhìn thấy rất nhiều trẻ em lai, chúng thật xinh đẹp.
“Lên lầu thay quần áo với tôi.”
“Cái gì?”
“À cái gì cơ, nhà thiết kế hình tượng của tôi.” Dạ Trạch Hạo nhấn mạnh trách nhiệm của cô.
Lúc này Tô Lạc Lạc mới nhớ tới mình còn có một việc như vậy. Chỉ có thể cùng anh ta đi lên lầu, Khi Dạ Trạch Hạo mở tủ quần áo trong phòng, cô dừng lại mấy giây, phòng quần áo của anh ta thật lớn.
Dạ Trạch Hạo bật đèn lên, nhìn thấy trung tâm phòng còn có một cái tủ kính dài, chuyên để những chiếc đồng hồ trang sức đắt tiền, cùng nhiều loại kính khác nhau.
Tô Lạc Lạc không khỏi cười khổ: “Tôi không giỏi lắm về thời trang của nam, anh có chắc là muốn tôi giúp anh chọn lựa trang phục?”
“Bỏ đi, tôi tự mình làm! Em chỉ cần nhìn là được.” Dạ Trạch Hạo nói xong, anh ta đột nhiên cởi dây lưng của bộ đồ ngủ trước mặt Tô Lạc Lạc anh ta chỉ mặc một chiếc quần lót trên người, hoàn toàn lộ rõ.
Tô Lạc Lạc vội vàng che mắt quay lưng lại: “Anh…… anh tự lựa chọn đi! Tôi không nhìn.”
Nói xong cô đỏ mặt đi xuống lầu.
Chỉ một lúc sau, nhìn thấy Dạ Trạch Hạo mặc một bộ sơ mi nền trắng, một bộ âu phục màu xanh da trời, quần tây, giày da sáng màu. Phải nói rằng người đàn ông này phù hợp với tất cả các màu sắc khác nhau của âu phục, phong độ, đẹp trai quyến rũ trong các phong cách khác nhau.
Anh ta đẹp trai, phong độ, không thể không phục vụ.
“Tạo kiểu tóc cho tôi.” Dạ Trạch Hạo ngồi trên sô pha đợi cô đến làm.
Tô Lạc Lạc làm việc trong tiệm trang điểm cô dâu đã lâu như vậy, cô còn biết tạo kiểu tóc.
Tô Lạc Lạc cầm lấy keo xịt tóc bắt đầu làm tóc, chẳng mấy chốc đã tạo ra một kiểu tóc rất phong cách. Vốn dĩ Dạ Trạch Hạo trên người có vài phần mùi lưu manh, Tô Lạc Lạc tạo cho hắn một kiểu tóc mới mẻ, thể hiện được tính cách ngang ngược thoải mái của anh ta.
Sự phối hợp tinh tế giữa các đường nét trên khuôn mặt tuấn tú của anh ta làm mê hoặc người đối diện.
Dạ Trạch Hạo nhìn kiểu tóc trong gương khá hài lòng, Tô Lạc Lạc hướng về phía anh ta nói: “Có muốn làm mặt không?”
Nước da và trạng thái của người đàn ông này, mặc một bộ vest, lúc nào cũng đẹp trai như chú rể, cơ bản là chuẩn không cần chỉnh.
“Vẽ mày đậm hơn một chút.” Dạ Trạch Hạo mở miệng nói.
Tô Lạc Lạc lập tức nhướng mày, sau đó cười hỏi: “Anh có cần tôi vẽ mắt cho anh không?”
Dạ Trạch Hạo liếc cô một cái: “Em muốn tôi trở thành gay hay sao?”
“Không phải a! Hiện tại kiểu trang điểm này không phải rất được đàn ông ưa chuộng sao?” Nói xong, Tô Lạc Lạc nhìn vào đôi mắt đẹp của anh ta, mí mắt hơi sâu, giống như đường kẻ mắt, tuyệt đối không phải kẻ, đôi mắt này cũng đủ làm mê hoặc lòng người.
Chương 97: Vì cô mà chứng minh
“Được rồi, hoàn hảo.” Tô Lạc Lạc hài lòng nhìn anh ta.
“Có phải là đã bị tôi mê hoặc rồi?” Dạ Trạch Hạo chớp mắt quyến rũ nhìn cô.
Tô Lạc Lạc lập tức cười tủm tỉm: “Anh làm ơn nhanh chóng đi ra khỏi cơn mộng đi!”
Dạ Trạch Hạo có chút chán nản nhìn cô: “Tại sao em lại không có cảm giác với những anh chàng đẹp trai nhỉ?”
“Từ nhỏ tôi đã theo dõi con trai mình lớn lên. Tôi miễn nhiễm với những chàng đẹp trai. Trong lòng tôi, con trai tôi là người đẹp trai nhất.” Tô Lạc Lạc cười đáp.
Câu nói này khiến Dạ Trạch Hạo không thể phản bác, quả thực tên nhóc Tô Tiểu Sâm lớn lên nhất định sẽ vượt qua anh ta.
“Được rồi, lát nữa cùng tôi đi ăn bữa sáng, sau đó đến công ty, khoảng mười giờ tôi đi dự lễ kỷ niệm một thương hiệu, em đi cùng với tôi.”
Trong lòng Tô Lạc Lạc nghĩ, nhất định đây phải là thương hiệu quốc tế mà anh ta là người đại diện! Cô đột nhiên cũng thích tham gia loại hoạt động này, dù sao thì cô cũng rất thích hàng hiệu!
Nhà họ Long.
Xe của nhà họ Tô đã tới, họ lái hai chiếc xe con màu đen, Tô Vĩ Khâm một chiếc, Uông Nguyệt Dung và Tô Vũ Phỉ một chiếc.
Đứng trước cổng nhà họ Long uy nghiêm, Tô Vĩ Khâm rất hy vọng cuộc hôn nhân của con gái mình sẽ được tiếp tục tiến hành.
Ông ta quay đầu liếc nhìn Tô Vũ Phỉ: “Con ăn nói cẩn thận một chút, không được nói lung tung.”
“Ba, con đương nhiên biết phải làm sao?” Tô Vũ Phỉ gật đầu, trong lòng cũng có chút chột dạ, nhất định là có chuyện gì đó cô ta vẫn chưa nói với ba mẹ!
Uông Nguyệt Dung trừng mắt nhìn chồng: “Long lão phu nhân rất thích con gái, ông lo lắng cái gì?”
Sáng sớm nhà họ Tô đã gọi điện thoại tới. Lúc này, nhà họ Long đang bận chào hỏi bọn họ, Tưởng Nhân đã ra ngoài tiếp đón.
“Bà sui gia, bà sao lại đi ra, chúng tôi đi vào là được rồi.” Uông Nguyệt Dung cười nắm lấy tay bà, vẻ mặt rất trìu mến.
“Bác gái.” Tô Vũ Phỉ cũng khôn khéo hiểu chuyện chào hỏi.
“Đều đến cả rồi, mời vào nhà đi! Từ sau tiệc đính hôn lần trước, chúng ta không có buổi gặp gỡ nào nữa, một lát sẽ cùng nhau nói chuyện vui vẻ.”
“Đúng vậy, chúng tôi cũng muốn qua đây trò chuyện vui vẻ.” Uông Nguyệt Dung cười nói.
“Dạ Tước đã về chưa?” Tô Vĩ Khâm tò mò hỏi.
“Vừa gọi điện thoại cho nó rồi, nó đang trên đường về, một lát nữa sẽ đến nơi thôi, mọi người vào uống trà!”
Người nhà họ Tô vừa bước vào sảnh, tinh thần của Long lão phu nhân thoải mái đang ngồi trên chiếc ghế bành và tươi cười chào họ.
“Quý hóa quá! Mọi người đến rồi.”
“Lão phu nhân sức khỏe thật tốt.”
“Cũng may cái xương già này vẫn có thể bám trụ được.” Long lão phu nhân năm nay đã tám mươi hai tuổi, thuộc típ phụ nữ thành đạt đã trải qua mấy thời đại, đồng thời, bởi vì bà có địa vị cao trong thời gian dài, lời nói của bà cũng trở nên rất quyền lực và có trọng lượng .
Nền tảng trăm năm của Tập đoàn Long thị cũng giao cho bà quản lý. Bởi vậy, khí chất của người phụ nữ này vẫn tràn đầy sự mạnh mẽ.
“Lão phu nhân, bà sẽ là người sống lâu trăm tuổi.” Uông Nguyệt Dung cũng cười lấy lòng bà.
Long lão phu nhân xua tay: “Sống lâu như thế cũng là khổ, cứ để thuận theo tự nhiên đi!”.
Tô Vĩ Khâm ngồi bên cạnh Long Sở Hùng, hai người bắt đầu nói chuyện làm ăn, còn Uông Nguyệt Dung thì ngồi bên cạnh Tưởng Nhân.
“Nguyệt Dung, thật vất vả cho em rồi, đã phải chịu đựng phần khổ cực đó.” Tưởng Nhân nhỏ giọng nói về vấn đề này.
Uông Nguyệt Dung nghe xong ngay lập tức hiểu ra bà đang ám chỉ điều gì, đương nhiên là việc chồng bà ta có nhân tình bên ngoài, bà ta thở dài nói: “Còn có thể làm gì được chứ? Đều là vợ chồng già rồi, cứ sống như vậy đi! Tôi bây giờ chỉ mong con gái hạnh phúc. ”
“Ngữ Phù là một cô bé tốt và hiểu chuyện. Chúng tôi đều thích con bé.” Tưởng Nhân cười nói.
“Chỉ là hôn sự của con bé và Dạ Tước bị Tô Lạc Lạc kia đến làm loạn, đến bây giờ, vẫn chưa biết làm thế nào! Những người thân của chúng tôi đều mong chờ có một tiệc cưới vui vẻ nữa!”
“Tôi biết, việc đính hôn là do Dạ Tước đã làm không tốt, vì vậy, tôi đồng ý để bọn nhỏ không làm tiệc đính hôn nữa mà sẽ tiến hành tổ chức tiệc cưới luôn.” Trong lòng Tưởng Nhân có chút áy náy.
Tô Vũ Phỉ ngồi ở một bên nghe thấy, trong lòng thầm vui mừng. Hiện tại nha họ Long đang mong cô ta được gả cho Long Dạ Tước. Long Dạ Tước là một người con có hiếu, sẽ theo lệnh của ba mẹ kết hôn cùng cô ta!
“Ôi! Năm năm trước, chúng tôi không ngờ Tô Lạc Lạc lại táo bạo đến mức chạy vào phòng Dạ Tước làm chuyện đáng xấu hổ như vậy, khiến mọi người chê cười rồi.”
“Hai đứa nhỏ rất đáng yêu, chúng tôi cũng rất thích chúng, chỉ là, sau này, việc nuôi dưỡng chúng, chúng tôi hi vọng là Ngữ Phù sẽ làm điều đó.” Bây giờ Tưởng Nhân không hài lòng đối với Tô Lạc Lạc. Năm đó, hành động của cô thật vô sỉ .
Là phụ nữ, bà thực sự không thể tha thứ cho việc cô đối xử với con trai mình như thế này.
“Yên tâm! Ngữ Phù là đứa rất tốt, nếu để con bé làm mẹ của những đứa bé đó, con bé nhất định sẽ làm tốt.” Uông Nguyệt Dung ra sức khen ngợi con gái.
Tô Vũ Phỉ ở bên có chút chột dạ, gượng gạo, cô ta thật sự không thích lũ trẻ do Tô Lạc Lạc sinh ra.
“Tô Lạc Lạc này cũng thật đúng là, rõ ràng năm đó đã làm chuyện sai. Tôi hiện tại lo lắng cô ta đem hai đứa nhỏ ra để uy hiếp nhà họ Long với mục đích đòi tiền hoặc thứ gì đó.”
“Nếu như cô ta chỉ cần tiền, chúng tôi cho cô ta tiền là được rồi. Thế nhưng bây giờ, cô ta không nguyện ý rời xa bọn trẻ.” Tưởng Nhân thở dài, thật ra bà biết từ nhỏ bọn trẻ đã sống với cô, lập tức chia rẽ tình mẹ con của bọn chúng, e rằng tụi nhỏ sẽ khổ.
“Đây cũng không phải là biện pháp! Tôi cũng không thể cho phép cô ta ở trong nhà của Dạ Tước được! Phải biết rằng, năm năm trước cô ta dám làm việc đó, tôi thật sự sợ rằng hiện tại cô ta sẽ dùng thủ đoạn nào đó để quyến rũ Dạ Tước!” Uông Nguyệt Dung nói với vẻ mặt lo lắng.
Nói đến vấn đề này, Tưởng Nhân cũng có chút lo lắng.
“Thật là một con người ti tiện, tôi thấy xấu hổ thay cho cô ta.” Uông Nguyệt Dung có chút tức giận nói.
“Bỏ đi, cứ coi như năm đó cô ta còn nhỏ không hiểu chuyện đi!” Tưởng Nhân thở dài.
Đúng lúc này, tại cổng lớn nhà họ Long, Long Dạ Tước với dáng người thon dài bước vào.
Nhìn dáng vẻ trưởng thành quyến rũ của Long Dạ Tước, trong lòng Tô Vũ Phỉ như nhảy dựng lên. Người đàn ông này, đối với cô ta mà nói lúc nào cũng giống như có sức hút của nam châm vậy.
Đây cũng là lý do duy nhất khiến cô ta có thể kiên trì theo đuổi tình cảm lạnh nhạt của anh trong năm năm qua.
Người đàn ông này quá xuất sắc, có được anh ta, cả đời này coi như mãn nguyện rồi. Ánh mắt Tô Vũ Phỉ si mê nhìn Long Dạ Tước đi vào. Ánh mắt của Long Dạ Tước cũng quét về phía cô ta. Vẻ mặt lãnh đạm, hai mắt lãnh khốc, căn bản không thể hiện chút tình cảm gì.
Tô Vũ Phỉ lập tức cảm thấy chột dạ. Cô ta biết, Long Dạ Tước dường như đã biết được điều gì đó.
“Dạ Tước, con đã về rồi, con đã ăn sáng chưa?” Tưởng Nhân đứng dậy hỏi.
Chương 98: Nhà họ Tô liều chết không thừa nhận
“Trên đường đến đây con đã ăn rồi.” Long Dạ Tước gật đầu đáp.
“Nào, Dạ Tước, ngồi đây với bà nội, chúng ta đang bàn luận về hôn sự của cháu và Ngữ Phù.”
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Long Dạ Tước, đối với hôn sự này thái độ của anh hoàn toàn không rõ ràng. Lúc này, anh sẽ nhìn nhận như thế nào về hôn sự này? Long Dạ Tước đi tới ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh Long lão phu nhân, cong môi cười nói: “Bà nội, cháu cũng hy vọng năm nay có thể kết hôn.”
Nghe thấy những lời này, tim Tô Vĩ Khâm và Uông Nguyệt Dung đập mạnh, xem ra Long Dạ Tước sẽ tiếp tục kết hôn.
“Chỉ là …” Long Dạ Tước trầm giọng nói tiếp: “Con không kết hôn với Tô Vũ Phỉ, mà là Tô Lạc Lạc em gái cùng cha khác mẹ của cô ấy.”
Câu nói này như một tảng đá lớn đột nhiên bị rơi xuống nước, gây nên sóng gió ngàn trùng trong lòng những người có mặt.
Tưởng Nhân là người đầu tiên ngạc nhiên hỏi: “Dạ Tước, con nói gì vậy?”
“Con nói, người con muốn kết hôn không phải Tô Vũ Phỉ, mà là mẹ đẻ của những đứa trẻ, Tô Lạc Lạc.” Long Dạ Tước nói rất rõ ràng.
Trong lòng Tô Vũ Phỉ chấn động đến mức buột miệng nói: “Cái gì? Anh muốn kết hôn với tiện nhân kia ?”
Long Dạ Tước lập tức phóng ra ánh mặt lạnh lùng: “Cô Tô, xin cô hãy để ý lời nói của mình, cô ấy tên là Tô Lạc Lạc.”
“Không … anh không thể cưới cô ta. Người đính hôn với anh là em, người kết hôn với anh cũng phải là em.” Tô Vũ Phỉ tức giận kêu lên.
Long lão phu nhân cũng đột nhiên tức giận nói: “Dạ Tước, con nói muốn kết hôn với ai? Là cô gái năm năm trước không biết xấu hổ trèo lên giường của con sao?”
Long lão phu nhân vốn sinh ra trong xã hội cũ. Vì vậy, bà cực kỳ phản cảm với loại chuyện đó. Hơn nữa, chuyện lại xảy ra với cháu của bà, càng làm cho bà cảm thấy tức giận hơn.
“Đúng vậy! Dạ Tước, con có bị điên không? Sao có thể cưới loại phụ nữ như vậy về nhà?” Tưởng Nhân cũng không đồng ý.
Long Dạ Tước liếc nhìn Tô Vĩ Khâm, nhếch môi hỏi: “Sự việc năm năm trước, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, các người chỉ nghe lời của Tô Vũ Phỉ nói. Tôi nghĩ chuyện gì đã xảy ra trong lòng bác Tô đây là người hiểu rõ nhất.”
Tô Vĩ Khâm sững sờ, không ngờ Long Dạ Tước lại để cho ông ta giải thích. Con gái ông ta không phải đã nói ra rồi sao? Chẳng lẽ Long Dạ Tước đang nghi ngờ sao?
“Bác trai, tôi nghĩ bác rất rõ, con gái Tô Vũ Phỉ của bác đã nói với bố mẹ và bà nội tôi những lời không đúng, đồng nghĩa là con gái Tô Lạc Lạc của bác vô tội. Năm năm trước tôi và cô ấy đều là nạn nhân, đúng không?”
Trong lòng Tô Vĩ Khâm vô cùng run rẩy. Lẽ nào Tô Lạc Lạc đã nói cho Long Dạ Tước biết mọi chuyện rồi sao?
Không ngờ Tô Lạc Lạc đã làm lộ bí mật của nhà họ Tô, điều này khiến Tô Vĩ Khâm hơi tức giận, nhưng trên mặt lại không biểu hiện gì.
“Dạ Tước, con nói ai là người vô tội? Vậy Tô Lạc Lạc kia làm sao có thể vô tội được?” Tưởng Nhân tò mò hỏi sau khi bà nghe lời của con trai nói.
Long Sở Hùng nghe ngữ khí của con trai, không khỏi trầm giọng nói: “Dạ Tước, con có chuyện gì thì mau nói ra đi, con úp mở như thế? Đừng xúc phạm người ta.”
Trong mắt Long Dạ Tước hiện lên một tia giễu cợt: “Con e rằng chuyện này để con nói ra thì không thích hợp. Nhất định phải do bác Tô nói ra mới được. Nếu bác Tô không nhớ được chuyện của năm năm trước, con có thể gợi ý một chút cho bác ấy.”
Sắc mặt của Uông Nguyệt Dung và Tô Vũ Phỉ tái nhợt, không ngờ Long Dạ Tước đã nghe lời Tô Lạc Lạc hỏi ngược lại nhà họ Tô.
Lúc trước Tô Vũ Phỉ đã bịa ra một câu chuyện không có thật, nếu như Tô Vĩ Khâm nói thật ra thì chẳng phải là tát thẳng vào mặt Tô Vũ Phỉ sao? Làm cho cô ta trở thành kẻ nói dối trước mặt nhà họ Long?
Ở điểm này, Tô Vĩ Khâm mười phần hiểu rõ. Ông ta đang nghĩ cách để giải thích cho Long Dạ Tước mà không làm con gái mình mất mặt.
Tô Vũ Phỉ cắn môi, Tô Lạc Lạc lấy đâu ra bản lĩnh chứ? Chỉ ở trong nhà của Long Dạ Tước mấy ngày, đã chiếm được trái tim của Long Dạ Tước? còn để anh đứng lên biện minh cho cô ta?
“Dạ Tước, chuyện này có phải là có hiểu lầm gì không?” Tô Vĩ Khâm cười cười, ông ta không muốn nói. Ông ta hi vọng Long Dạ Tước hiểu chuyện sẽ giữ thể diện cho ông ta. Ít nhất là đừng nói việc này trước mặt Long lão phu nhân.
Tuy nhiên, hôm nay Long Dạ Tước nhất định muốn rửa sạch được những oan khuất cho Tô Lạc Lạc. Anh muốn gia đình chấp nhận cô gái này. Bởi vì anh đã xác định người phụ nữ này là người anh sẽ kết hôn trong tương lai.
“Bác trai, không có hiểu lầm. Tôi và Tô Lạc Lạc đêm hôm đó đều là người có liên quan. Lẽ nào trước đó chúng tôi còn có chỗ nào chưa được rõ sao? Nếu bác không tiện nói ra vậy để tôi nói ra vậy.” Trong ánh mắt của Long Dạ Tước có chút lạnh lùng.
Sắc mặt Tô Vĩ Khâm tối sầm lại, không ngờ hậu bối Long Dạ Tước không để lại cho ông ta một chút mặt mũi nào, chẳng lẽ muốn ông ta cùng mọi người phải xấu hổ sao?
“Dạ Tước, sao con lại nói chuyện với bác Tô