Nhà họ Lâm, hơn mười giờ đêm.
Thiệu Thu đứng ở trước cửa nhà, ngó sang trái ngó sang phải mà vẫn chưa đợi được Lâm Mộng Di trở về nhà, bà ta lo lắng muốn chết, cuối cùng thì con gái đã đi đâu? Vì sao cô ta bảo rằng sẽ trở về nhà nhưng bây giờ vẫn chưa quay về?
Không thể giải thích được, trong lòng bà ta cảm thấy cực kỳ bất an, có một dự cảm không lành như thể con gái bà ta đã xảy ra chuyện gì vậy.
Lâm Bằng cũng đã quay về nhà. Ông ấy ngồi ở trên ghế sô pha cố gắng liên lạc với một số bạn bè của Lâm Mộng Di. Tuy nhiên, ông ấy liên lạc một lúc mà cũng không liên lạc được, điều này khiến ông ấy cũng cực kỳ lo lắng.
Vào buổi chiều, ông ấy nhận được điện thoại của ông Sở. Ở đầu dây bên kia, ông ấy mắng to rằng đối với chuyện này thì ông ấy tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Lâm Mộng Di, muốn bắt cô ta phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Điều này khiến Thiệu Thu bị dọa sợ đến mức trợn to mắt, chẳng phải con gái của bà ta phải ngồi tù hay sao?
Sai lầm mà con gái ông ấy phạm phải ngày hôm nay chính là một sai lầm lớn! Người nhà họ Sở chỉ cảnh cáo mắng chửi qua điện thoại, mà trước mắt họ cũng chưa tìm đến cửa thì cũng đã không tệ lắm rồi. Tuy nhiên, sau này ông ấy vẫn phải cho nhà họ Sở một câu trả lời thỏa đáng, trong lòng Lâm Bằng vô cùng bất an.
Giờ phút này, ở nhà họ Sở, hôm nay ông bà Sở cũng vô cùng tức giận. Một đứa cháu trai ngoan ngoãn cứ vậy mà không còn nữa.
Bọn họ vẫn đang chờ Sở Trạch Hiên trở về. Cuối cùng lúc mười một giờ tối, Sở Trạch Hiên mới trở về, toàn thân anh ta toàn mùi rượu dường như đã uống rất say.
“Trạch Hiên, sao bây giờ con mới trở về? Mẹ nghe nói con đuổi theo Lâm Mộng Di, con đã bắt được cô ta rồi sao? Con đã đưa người đến đồn công an rồi sao?” Bà Sở bắt lấy cánh tay của con trai hỏi.
Mặc dù Sở Trạch Hiên đang say, nhưng anh ta thà chết chứ không buông tha chuyện này, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Con còn chưa tìm ra cô ta. Nếu như tìm được tung tích của cô ta thì con tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô ta.”
Trong đầu Sở Trạch Hiên xuất hiện gương mặt tái nhợt không hề có chút sức sống nào của Lâm Mộng Di, bây giờ lửa giận trong lòng anh ta đã tạm lắng xuống và thay vào đó là nỗi sợ hãi đang trỗi dậy trong lòng anh ta.
Nhưng trước mặt ba mẹ, anh ta vẫn là phải giả vờ tức giận một chút.
“Chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người của nhà họ Lâm vì chuyện này. Mẹ muốn Lâm Mộng Di phải trả giá đắt cho cái chết cháu trai của mẹ.” Đôi mắt của bà Sở đỏ lên vì tức giận.
Trong lòng Sở Trạch Hiên đang cười chế nhạo một câu, Lâm Mộng Di đã phải trả giá thật lớn, cô ta đã chết rồi.
Lúc mười một giờ tối, khi Lâm Thiển Hạ chuẩn bị lên giường đi ngủ thì cô nhận được cuộc gọi từ ba mình. Cô nhìn đồng hồ đã muộn như thế, vậy mà ba còn gọi đến khiến cô cảm thấy có chút bất an: “A lô, ba, thế nào? Có chuyện gì sao?” Lâm Thiển Hạ bắt máy hỏi.
“Thiển Hạ, Mộng Di có đến tìm con hay không? Hôm nay con bé có liên lạc với con không?” Lâm Bằng hỏi cô ta.
“Dạ không có! Con chưa từng gặp qua cô ấy, cô ấy sao vậy?” Lâm Thiển Hạ nói rõ sự thật.
Lâm Bằng thực sự không muốn nói ra những chuyện ngu ngốc mà Lâm Mộng Di đã gây ra, nhưng ông ấy vẫn không nhịn được mà nói ra.
“Chiều nay, Mộng Di đến bệnh viện và đẩy ngã tình nhân đang mang thai của Sở Trạch Hiên xuống cầu thang, đứa bé đã bị sẩy mất. Người nhà họ Sở phẫn nộ đến mức không thể nuốt trôi cơn tức này, ngay cả tung tích của Mộng Di cũng không rõ.”
Bỗng nhiên Lâm Thiển Hạ nghe thấy tin tức này, cô ấy rất sốc: “Cô ấy thực sự đã làm như vậy sao?”
“Đứa bé kia đã mất, mà người phụ nữ kia cũng đang nằm trong bệnh viện. Đến chiều, Mộng Di gọi điện thoại về và bảo rằng con bé sẽ về nhà. Nhưng đến bây giờ, vẫn chưa thấy con bé trở về, ngay cả điện thoại di động của con bé cũng gọi không được vì đã khóa máy. Ba cũng không biết bây giờ con bé đang ở đâu nữa.”
Mặc dù Lâm Thiển Hạ không chào đón cô ta, nhưng thấy ba mình gấp gáp như vậy thì cô cũng sốt ruột thay ông ấy.
“Ba có muốn báo cảnh sát hay không?”
“Bây giờ con bé mất tích chưa qua hai mươi bốn giờ, chúng ta báo cảnh sát cũng sẽ không được thụ lí.”
“Ba, đừng lo lắng, ba nghĩ xem còn cách nào khác có thể tìm kiếm được vị trí của cô ấy không? À, ba có thể hỏi xem điện thoại di động của
Thiệu Thu và Lâm Mộng Di có kết nối với nhau hay không? Có chức năng định vị hay không? Đây là một chức năng cho dù chúng ta có khóa máy thì vẫn có thể sử dụng được.” Lâm Thiển Hạ nói với ba.
“Được! Vậy ba lập tức đi xem qua một chút.” Lâm Bằng cúp điện thoại. Lúc này, trợ lý của ông ấy cũng có mặt ở đó, mà người trợ lý cũng xem như thành thạo ở phương diện này.
Điện thoại di động của Thiệu Thu chính là do Lâm Mộng Di mua cho bà ta, tình cờ cả hai chiếc điện thoại đều sử dụng cùng một tài khoản ID.
“Có thể tìm ra được vị trí của một chiếc điện thoại di động khác. Tôi sẽ thử kiểm tra một chút.” Nam trợ lý nhanh chóng cầm lấy điện thoại di động của Thiệu Thu lên kiểm tra.
Chờ sau khi anh ta xác định được vị trí, anh ta hơi kinh ngạc nói: “Bây giờ cô Lâm không còn ở trong thành phố?”
“Con bé đang ở đâu?”
“Vị trí cho thấy cô ấy đang ở ngoài thành phố bên cạnh, mà dường như chỗ đó không phải trong thành phố!”
“Cậu mau tra ra địa chỉ ngay, bây giờ chúng ta lập tức đi tìm.” Trong lòng Lâm Bằng càng bất an rối loạn hơn.
Con gái ông ấy sẽ không làm ra chuyện ngu ngốc đấy chứ!
Lâm Bằng lập tức tự mình lái xe đi và mang theo Thiệu Thu. Trợ lý của ông ấy cũng mang theo mười mấy người hỗ trợ đi theo.
Sau khi lái xe với tốc độ cao, tìm kiếm vị trí cuối cùng của Lâm Mộng Di.
Trải qua hai tiếng tìm kiếm, cuối cùng bọn họ cũng đã đến gần vị trí của Lâm Mộng Di. Cộng thêm sự ảnh hưởng bởi màn đêm đang dần buông xuống, sau khi bọn họ ra khỏi đường cao tốc, lộ trình càng khó khăn hơn.
Lúc này, bọn họ đang dừng lại ở một ngã rẽ hai con đường để xác định phương hướng tiếp tục di chuyển.
“Là đi con đường này sao? Đây rõ ràng là vách đường núi mà!” Thiệu Thu hơi ngạc nhiên hỏi.
“Vị trí hiển thị đúng là phải đi con đường này. Ngoại trừ con đường này, không còn con đường nào khác có thể đi lên.”
Nước mắt Thiệu Thu chảy xuống, bà ta nhìn Lâm Bằng và nói: “Con gái của chúng ta sẽ không có chuyện gì chứ? Vì sao con bé lại đến chỗ này?”
“Em đừng lo lắng, nói không chừng Mộng Di chỉ là tới đây để yên tĩnh một chút.”
“Trời tối như vậy, con bé rất sợ bóng tối! Chắc chắn con bé đang rất sợ hãi, chúng ta nhanh lên đi!” Thiệu Thu hối thúc chồng.
Một đoàn người lập tức chạy xe trên con đường hướng thẳng lên núi, Lâm Bằng lái xe thẳng về phía trước nhưng trong lòng ông ấy căng thẳng, không biết con gái có ở trên núi không.
Cuối cùng, bọn họ chạy thẳng một mạch lên giữa sườn núi thì đến một mảnh đất bằng phẳng, nhưng toàn bộ bề mặt của mảnh đất đều bằng phẳng. Ánh đèn chạy vụt qua, bọn họ cũng không trông thấy một chiếc xe nào, cũng không thấy chiếc xe của Lâm Mộng Di.
“Không có ở đây, chuyện gì đang xảy ra. Con gái của tôi đâu? Có phải các người tìm sai vị trí rồi hay không?” Thiệu Thu lo lắng đến mức gần như nổi điên mà hỏi.
“Thưa bà, vị trí thể hiện rằng cô Lâm đang ở gần đây, chúng tôi không nhầm đâu. Có lẽ điện thoại di động của cô Lâm đã rơi ở đây.”
Đúng lúc này, bước chân của Lâm Bằng tiến về phía một vết bánh xe còn rất mới in hằn trên mặt đất, ông ấy thuận thế lái xe tiến từng chút từng chút một theo dấu vết bánh xe cho đến khi ông ấy đến vách núi ở trước mặt, ông ấy mới phát hiện ra vết lốp xe còn rất mới kia, trực tiếp lái xe xuống phía dưới vách núi.
Bỗng nhiên hơi thở của ông ấy chợt nghẹn lại, nói với Thiệu Thu đang ở phía sau: “Mau báo cảnh sát, mau báo cảnh sát. Chắc con bé đang ở dưới vách núi trước mặt, con bé đã lái xe xuống dưới.”
“Cái gì?” Thiệu Thu nghe xong thì ngất xỉu tại chỗ.
Lúc này, trợ lý vẫn còn tỉnh táo nhanh chóng giật lấy điện thoại báo cảnh sát, đồng thời trực tiếp yêu cầu cảnh sát tới đây để điều tra cái chết của Lâm Mộng Di.
Khi cảnh sát tiếp nhận được cuộc gọi báo án, bọn họ cũng lập tức lên đường đến hiện trường vụ án. Người đang đứng ở bên cạnh vực thẳm, trái tim của Lâm Bằng run rẩy, Mộng Di thực sự đã tự sát hay sao?