Chương 11: Nhanh chóng đi nước ngoài.
Hạ Tần lập tức bật cười, vỗ vỗ vai Tô Lạc Lạc
– Được rồi, được rồi. Bọn trẻ không phải bình an ở bên cạnh cậu sao, đừng mắng chúng.
Tô Lạc Lạc đang tức giận. Thằng nhóc kia sao lại có thể dẫn cô đến trước mặt mấy người nhà họ Tô? Trong lòng cô nghĩ có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi.
Sự trùng hợp quá nực cười.
Sân bay.
Nơi đây luôn là nơi đông người qua lại, cũng có rất nhiều nhà hàng và quán cà phê lớn. Tô Lạc Lạc và Hạ Tần cùng hai đứa nhỏ vào một cửa hàng đồ ăn Trung Quốc.
Bữa cuối ở trong nước Hạ Tần mời khách. Hơn nữa, gọi một bàn đồ ăn lớn định cho ba mẹ con ăn no trước khi xuất ngoại.
Đồ ăn rất ngon, hai đứa nhỏ ngoan ngoãn ăn. Tô Lạc Lạc và Hạ Tần cũng không dám nói nhiều chuyện trước mặt bọn chúng chỉ nói chút chuyện về công việc.
Trong một quán cơm tây sang trọng ở sân bay người đàn ông lịch lãm ngồi trên ghế sô pha, điện thoại di động của anh ta vang lên.
– Alo, tìm được bọn họ chưa?
– Tìm được rồi, bọn họ đang ăn cơm ở tầng hai của một nhà hàng, ngài hiện giờ đến đây không?
– Không cần, lát nữa tôi sẽ qua đó, mấy anh cứ theo dõi tiếp.
– Vâng.
Bảo vệ lên tiếng trả lời.
2 giờ 40 phút, Tô Lạc Lạc cùng Hạ Tần nắm tay hai đứa trẻ chuẩn bị đến cửa kiểm tra an ninh.
Đi tới trạm kiểm soát Tô Lạc Lạc cuối cùng thờ dài nhẹ nhõm. Chỉ cần ra nước ngoài cuộc sống ở nước ngoài của cô sẽ an tâm hơn.
Cách thời gian kiểm tra còn hai mươi phút.
Chốt lát, hai ngươi đàn ông mặc âu phục xuất hiện giơ tay ngăn mấy cô.
– Tô tiểu thư xin dừng bước.
Giọng bảo vệ khách khí
Tô Lạc Lạc bị ngăn lại đã hoảng sợ, lại nghe họ biết họ của cô, càng thêm hoảng sợ. Cô trầm mặt, cả giận nói
– Tránh ra.
Chẳng lẽ là người của Tô gia? Nhanh như vậy tìm được cô? Hạ Tần cũng lo lắng ôm lấy Tiểu Hinh bên cạnh ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm hai người đàn ông lạnh lùng phía trước giống như bọn họ sẽ cướp đi đứa nhỏ.
– Thật xin lỗi, cậu chủ nhà tôi muốn gặp cô, xin theo chúng tôi một chuyến.
Tô Lạc Lạc thấy cửa kiểm soát ngay trước mặt, cô mặc kệ ai muốn gặp mình lập tức tức giận:
– Tôi nói tránh ra, nếu không tránh ra tôi sẽ báo cảnh sát, nói hai người quấy rầy tôi.
Bảo vệ giật mình, bọn họ ngẩng đầu lên, nhìn về phía sau cô.
Tô Lạc Lạc thấy bảo vệ nhìn phía sau mình cô và Hạ Tần cũng lập tức quay đầu.
Chỉ cách bọn họ mười bước chân, một người đàn ông cao lớn đang đi đến giữa bốn gã bảo vệ.
Người đàn ông mặc bộ vest đen, dáng người hoang dã, cương nghị, đôi mắt hẹp dài và sâu, dù đi giữa nhiều du khác cả người vẫn toát ra vẻ thờ ơ lạnh lùng không gần gũi với ai.
Tô Lạc Lạc trợn mắt, không dám tin khi nhìn thấy người đàn ông xuất hiện ở sân bay. Trái tim loạn nhip, sao có thể? Đây không phải bảo vệ của nhà họ Tô mà là của anh?
Sao người đàn ông này lại tìm cô? Nhìn ánh mắt kín như bưng của người đàn ông kia, Tô Lạc Lạc còn có một cảm giác giống như mình đang ở trong hầm băng.
Anh đến đây làm gì?
Hai đứa trẻ kia thì vui mừng mở to mắt, bọn họ có linh cảm mình đã tìm được ba.
Thân hình cao lớn điềm tĩnh của Long Dạ Tước bước đến cách cô chưa đầy một mét. Anh nhìn cô gái nhỏ nhắn xinh xắn từ trên cao, sau đó thoáng nhìn hai đứa trẻ bên cạnh, cuối cùng, anh nhìn chằm chằm cô gái, cất giọng trầm ấm:
– Chúng ta nói chuyện!
Chương 12: Ba tìm đến cửa.
Tô Lạc Lạc bắt gặp ánh mắt thâm thúy của người đàn ông, không khỏi chột dạ, nhưng vẫn lạnh lùng nói
– Tôi và anh không có chuyện gì để nói.
Người đàn ông nheo mắt, giọng nói trầm xuống mấy phần
– Cô xác định không có gì để nói?
– Ngại quá, chúng tôi sắp phải lên máy bay.
Tô Lạc Lạc nói xong nhìn Hạ Tần nói
– Cậu về đi, để tớ dẫn bọn nhỏ vào là được.
Hạ Tần vội đặt Tiểu Hinh xuống, cô đang định đặt thằng nhỏ kia xuống để đi.
– Cô chắc chắn không mốn nói chuyện với tôi về hai đứa con của chúng ta?
Giọng người đàn ông trầm thấp như rượu vang lên phía sau, rất thâm thúy.
Tô Lạc Lạc nắm tay con gái hung hăng run lên. Cô đứng im tại chỗ, không nhúc nhích nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã phủ một màu sợ hãi, tái nhợt hoảng sợ và bất lực.
– Mẹ, mẹ sao vậy?
Tô Tiểu Hinh lo lắng lắc lắc tay cô.
Tô Tiểu Sâm ngẩng đầu nhìn mẹ lại quay đầu nhìn người đàn ông có giống mình đang tiến đến. Cậu ta lập tức tránh khỏi tay mẹ, bước chân nhỏ nhắn bước về phía trước vài bước, mở rộng vòng tay nhỏ bé, cau mày, nhìn người đàn ông cao lớn đang đi tới quát:
– Không được tới gần mẹ tôi.
Một đứa trẻ có khí thế, rất giống người đàn oongkia, quả thực đã làm lộ sự thật.
Ánh mắt Long Dạ Tước hiên lên một tia kinh ngạc và vui sướng. Thằng nhóc này vừa nhìn đã thấy rõ là con anh. Khí tràng phát ra từ cậu nhóc nhỏ bé hướng về phía anh giống như nhà họ Long của anh.
Anh cúi người, đối diện với cậu nhóc, mỉm cười
– Tôi sẽ không thương tổn mẹ con. Tôi chỉ tìm mẹ con để nói về con và em gái con, còn có chuyện của chúng ta trước kia.
Tô Lạc Lạc cắn cắn môi, người đàn ông này vẫn chưa đi đúng không? Cái gì là chuyện trước kia? Trước kia họ thậm chí chưa từng gặp mặt, ngoại trừ đêm đó.
Đêm hôm đó, anh căn bản không biết.
Cô xoay người nhìn Hạ Tần nói:
– Tần Tần, cậu giúp tớ trông bọn họ, tớ nói chuyện với vị tiên sinh này.
Hạ Tần lập tức lại đây, mỗi tay dắt một đứa trẻ đi ra khu nghỉ ngơi.
Hai đứa trẻ không ngừng quay đầu lại nhìn chờ mong cha mẹ có một kết quả tốt.
Long Dạ Tước xoay người, nhìn hai đứa trẻ đáng yêu xinh đẹp kia đi xa, trong lòng không nén nổi vui mừng. Không nghĩ tới, trên đời hắn đã có hai người con.
Thấy bọn trẻ đã đi rất xa Tô Lạc Lạc cuối cùng lạnh lùng nhìn người đàn ông tuấn tú trước mặt
– Anh muốn nói chuyện gì với tôi? Nhanh lên tôi không có thời gian.
Lọng Dạ Tước cũng lần đầu tiên nhìn cô gần như vậy. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần, đôi mắt trong suốt như suối mang theo tia lửa giận nhưng vẫn rất linh hoạt.
– Hai đứa trẻ là con chúng ta phải không?
Người đàn ông hỏi thẳng, giọng gợi cảm, mắt nhìn chằm chằm cô.
Tô Lạc Lạc lập tức cười nhìn anh, mạnh mẽ phản đối
– Vị tiên sinh này, anh hiểu sai rồi. Tôi và anh căn bản không quen biết, anh không thể nhìn thấy đứa trẻ có nét giống anh liền cho rằng đó là con anh.
Chết tiệt, bởi vì dáng vẻ của con trai rất giống anh, khiến cô có chút lo lắng.
– Cô chắc chắn chúng ta chưa từng gặp mặt?
Long Dạ Tước nở nụ cười khó nắm bắt.
– Tôi chắc chắn, rất chắc chắn.
Tô Lạc Lạc vì con chỉ có thể trợn mắt nói dối.
– Cô gái, năm năm trước cô ngủ với tôi, giờ lại bí mật sinh con của tôi, cô thật can đảm.
Giọng người đàn ông âm trầm nhưng tràn đầy tức giận.
Tô Lạc Lạc ngạc nhiên, hoảng sợ hỏi lại:
– Năm năm trước gì, tôi và anh căn bản không quen biết, anh là ai tôi cũng không biết.
Long Dạ Tước híp mắt nhìn trọn khuôn mặt hoảng hốt của cô gái hừ lạnh:
– Chúng ta có gặp mặt hay không cô rõ nhất, chúng ta gặp mặt ở đâu, như thế nào, trong lòng cô đều biết. Sau buổi tối hôm đó, chúng ta quen biết sâu đậm.
Đầu óc Tô Lạc Lạc nổ tung. Sao có thể? Anh sao biết chuyện buổi tối 5 năm trước là cô?
Chương 13: Chúng ta đã quen nhau 5 năm trước.
Không thể, tối hôm đó phòng khách sạn tối như vậy, cô không nhìn thấy mặt anh, anh lại say sao có thể thấy rõ ràng là cô?
Người đàn ông thấy cô vẫn giữ thái độ không muốn thừa nhận, đôi mắt sâu thẳm như vực nheo lại
– Còn muốn chống chế? Có phải là tôi nên trả lại cô dây truyền có ảnh chụp cô và mẹ cô cô mới thừa nhận?
Ánh mắt Tô Lạc Lạc hoảng sợ, 5 năm trước, dây truyền có ảnh chụp cô và mẹ hóa ra rơi trên giường buổi tối hôm đó? Còn bị anh lấy đi.
– Không, nhất định là anh hiểu lầm rồi, buổi tối hôm đó anh ngủ với chị gái tôi, có thể hôm đó tôi không cẩn thận rơi ở khách sạn.
Tô Lạc Lạc còn định chối việc này. Dù mặt cô dã đỏ bừng như sắp chảy máu.
Long Dạ Tước nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt sắc bén, lãnh đạm mang theo chút trào phúng
– Nghĩ tôi ngu ngốc?
Tô Lạc Lạc lắc đầu, lúc này thật sự không muốn chọc giận anh:
– Không, Long tiên sinh, hai đứa trẻ là con của tôi và một người đàn ông khác. Anh đừng hiểu lầm. Chúng tôi sắp đến giờ, để chúng tôi rời đi thôi.
Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông trầm xuống, khuôn mặt lạnh lùng tối sầm lại, nhìn cô
– Rất đơn giản, hai đứa nhỏ này có phải con của tôi không, xét nghiệm DNA sẽ biết rõ.
Lập tức mắt Tô Lạc Lạc đỏ bừng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cô kêu lên:
– Không cần.
– Không cần?
Người đàn ông thích thú nhìn cô hoảng hốt.
– Đó là con tôi, bọn họ là con của tôi.
Tô Lạc Lạc muốn điên rồi. Nhà họ Tô không đến tìm, mà người đàn ông này lại tìm đến cửa, ông trời sao lại sắp xếp như vậy.
Cánh tay của cô bị người đàn ông nắm lấy, kéo lại gần ngực mình, trầm giọng hỏi
– Đứa trẻ có phải con của tôi không?
Tô Lạc Lạc chỉ giật giật môi, không nói.
Khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông nháy mắt tới gần cô. Chóp mũi gần như chạm vào cô.
Hơi thở đầy nam tính của người đàn ông khiến Tô Lạc Lạc bồn chồn khó chịu.
Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo:
– Tốt nhất thừa nhận, đừng ép tôi dùng thủ đoạn khác cướp chúng đi.
Tô Lạc Lạc ngượng ngùng. Nói thì nói anh lại gần như vậy làm gì? Tất nhiên bị anh bức đến tinh trạng này, cô phủ nhận thế nào cũng không được, cô hít sâu một hơi noi:
– Đúng, đó là con anh. Nhưng từ nhỏ đến lớn chúng sống với tôi, chỉ biết một mình tôi, cho nên, vì tốt cho bọn trẻ, tốt nhất anh để chúng tôi rời đi.
– Cô cho rằng tôi chỉ nhìn thấy bọn trẻ ở bữa tiệc đính hôn sao? Người nhà họ tô cũng thấy bọn họ nếu biết cô sinh con của tôi, cô cảm thấy bọn họ buông tha cô và bọn trẻ sao?
Tô Lạc Lạc mở to mắt, rùng mình một cái. Anh nói đúng, đây cũng là điều cô lo lắng. Nhà họ Tô biết đứa bé này tồn tại, sao có thể buông tha cô?
– Lễ đính hôn của tôi và Tô Vũ Phỉ hôm nay hủy bỏ trong mắt bọn họ tất cả là do cô. Nói không chừng đang đầy giận dữ tìm cô và bọn trẻ.
Tô Lạc Lạc có chút kinh ngạc ngẩng đầu:
– Sao anh lại hủy bỏ lễ đính hôn với cô ta?
– Đây là chuyện riêng của tôi không cần nói cho cô. Cô và bọn trẻ ở bên cạnh tôi mới là an toàn nhất.
Hơi thở nóng rực của Long Dạ Tước phun trên mặt cô.
Tô Lạc Lạc thở ra một hơi, nhanh chóng tránh thoát tay anh lui về sau một bước ngẩng đầu nhìn anh, giọng sợ hãi:
– Anh có cướp bọn trẻ khỏi tay tôi không?
Long Dạ Tước nhăn mày, anh giờ chưa nghĩ nhiều đến chuyện tương lai. Khi anh biết có đứa trẻ đến gì mới mấy tiếng đồng hồ. Bọn nhỏ xuất hiện quá đột nhiên, nhưng có chuyện anh có thể đảm bảo, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đang căng thẳng của cô:
– Ít nhất trước mắt, ta để cô và bọn trẻ tiếp tục sống cùng nhau. Hơn nữa không phải là thương hại mấy người.
Chương 14: Dẫn theo bọn trẻ đi theo tôi.
Tô Lạc Lạc dùng hàm răng trắng ra sức cắn cánh môi, vẻ mặt bối rối. Nếu cô thật sự mang theo bọn trẻ đi cùng anh có nghĩa là nhà họ Tô sẽ không buông tha cô.
Người đàn ông này là vị hôn phu của Tô Vũ Phỉ., nhưng lại là cha của con cô. Chuyện năm đó hình như không giấu diếm được.
– Mẹ, mẹ…
Hai đứa trẻ thấy mẹ lâu như vậy chưa đến lập tức từ chỗ ngồi chạy lại.
Tô Lạc Lạc bối rối ngẩng đầu, thấy hai đứa con đang chạy về phía cô, cô cúi người, mỗi tay bế một đứa lên. Tô Tiểu Hinh ôm mẹ, khuôn mặt nhỏ gục vào cổ cô, còn Tô Tiểu Sâm lạnh lùng nhìn người đàn ông, giống như là ông ta đã thừa lúc cậu không chú ý để bắt nạt mẹ mình.
Long Dạ Tước cúi người, nhìn cậu nhóc có khuôn mặt đang hờn giận kia nói:
– Xin chào, tôi là Long Dạ Tước là ba ba của hai con.
Tô Tiểu Hinh lập tức ngẩng mặt từ cổ mẹ lên, vui mừng hỏi
– Ông thật sự là ba ba của chúng ta sao?
– Mặc kệ ông là ai, nếu ông dám bắt nạt mẹ tôi, tôi sẽ không thích ông.
Tô Tiểu Sâm hừ một tiếng, cậu ta cảm giác tâm tình của mẹ không tốt.
Tô Lạc Lạc thấy con trai bảo vệ mình như vậy trong lòng hơi lo lắng, cô khuyên con:
– Tiểu Sâm, ông ấy không bắt nạt mẹ. Từ giờ trở đi chúng ta sống cùng ông ấy được không?
– Không phải chúng ta sẽ ra nước ngoài sao?
Tô Tiểu Hinh chớp mắt hỏi.
– Không đi nữa, chúng ta sống ở thành phố này.
Tô Lạc Lạc nói xong đứng dậy nhìn về phía người đàn ông cao lớn
– Đừng quên lời hứa của anh.
Long Dạ Tước cười cười
– Đến giờ tôi vẫn luôn giữ lời.
Tô Lạc Lạc không dám đối diện với ánh mắt của anh
– Hiện giờ anh dẫn chúng tôi đi đâu?
– Đến biệt thự riêng của tôi
– Mẹ, ông ấy thật sự là ba ba của bọn con sao? Nhưng mẹ đã từng nói ba ba của con đã ngủ dưới đất.
Tô Tiểu Hinh bị Tô Lạc Lạc nắm tay đi ngẩng đầu lên hỏi.
Khuôn mặt người đàn ông đi bên cạnh trở nên khó nhìn liếc mắt nhìn cô một cái. Cô gái này dám nói với bọn trẻ là anh đã chết sao?
Chết tiệt, cô gái này rôt cuộc giáo dục con anh như thế nào vậy?
Khi mấy người ra khỏi sân bay, buổi lễ đính hôn ở khách sạn Hoàng Gia đã tan.
Nhà họ Long có vài người gọi điện thoại cho Long Dạ Tước nhưng anh không nghe điện thoại mà Tô Vũ Phỉ cũng gọi hơn mười lần, anh cũng không bắt máy.
Nhà họ Long cũng không sao. Biệt thự nhà họ Tô lúc này mới là oán khí tận trời.
Khuôn mặt phu nhân của Vương Nguyệt Dung tức giận đến rơi mấy lớp phấn, nhìn Tô Vĩ Khâm đang ngồi đối diện tực giận nói:
– Ông xem, một lễ đính hôn tốt đẹp của con gái bị cô con gái riêng của ông làm hỏng.
– Tôi cũng không ngờ, cô ta đột nhiên xuất hiện.
Trong mắt Tô Vĩ Khâm đã từ lâu đã không có cô con gái này.
– Còn có hai đứa trẻ bên cạnh cô ta là sao? Cô ta sinh hai đứa bé khi nào? Còn chạy đến sảnh tiệc đính hôn quấy rối. Tôi thấy rõ ràng là cô ta cố ý phá hỏng hôn lễ của con gái chúng ta.
Vương Nguyệt Dung tức giận đến cắn răng.
Lúc này, Tô Vũ Phỉ đang chậm rãi bước xuống cầu thang màu trắng ngà, mắt cũng hơi hồng. Khi cô xuống lầu nghe mẹ nói trong lòng cũng tức giận.
5 năm trước Tô Lạc Lạc đã biết mất trước mặt bọn họ. Vì sao lại cố tình xuất hiện trong lễ đính hôn của cô? Không phải cô ta cố ý còn là gì? Chắc chắn là báo thù năm đó ba không đưa tiền cứu mẹ cô ta.
– Ba, mẹ chuyện này chúng ta phải bàn bạc kỹ. Lễ đính hôn của con và Dạ Tước chỉ lui lại sẽ không hủy bỏ.
Tô Vũ Phỉ ngồi xuống sô pha khuôn mặt đã bình tĩnh lại.
Chương 15: Nhà họ Tô tức giận.
– Đương nhiên không thể hủy bỏ, con đã chờ nó 5 năm. Không cần đính hôn sau mới kết hôn, trực tiếp kết hôn đi. Vả lại năm nay con đã 25 tuổi, cũng không thể đợi thêm.
Vương Nguyệt Dung ngồi xuống cạnh con gái, cầm tay cô, đau lòng nói.
– Chuyện này tôi sẽ bàn bạc với nhà họ Long, sắp xếp thời gian khác không cần đính hôn mà trực tiếp bàn chuyện hôn sự đi.
Tô Vĩ Khâm thở dài một hơi. Chuyện thành ra như vậy, ông ta cũng rất buồn bực. Con gái bước vào nhà họ Long. Hai nhà liên hôn đối với sự phát triển của công ty ông trong tương lai có ảnh hưởng lớn.
– Ba, mẹ, hai người có để ý đến hai đứa con của Tô Lạc Lạc không? Hai đứa nhỏ kia có vẻ như bốn năm tuổi. Hai người nói xem, sao cô ta lại có hai đứa còn này?
Tô Vũ Phỉ hỏi cha mẹ.
– Đúng vậy, sao cô ta lại có hai đứa con? Là cô ta sinh ra sao?
Vương Nguyệt Dung cũng khó hiểu.
Khuông mặt bình tĩnh của Tô Vũ Phỉ đột nhiên trở nên hốt hoảng cô cắn răng nói:
– Buổi tối Tô Lạc Lạc ngủ với Long Dạ Tước bọn họ căn bản không dùng biện pháp tránh thai. Hai người nói xem, hai đứa trẻ kia có phải con của Long Dạ Tước không?
– Cái gì?
Vương Nguyệt Dung khiếp sợ, một đứa tiện nhân sinh con lại sinh ra đứa con của nhà họ Long?
Tô Vĩ Khâm không dám đoán bừa, ông ta cẩn thận nghĩ về dáng vẻ và tuổi tác của hai đứa nhỏ kia. Ông ta gật đầu nói:
– Rất có khả năng là con nhà họ Long.
– Trời ạ, con đàn bà này không chỉ muốn quấy rối lễ đính hôn của con còn muốn chim chiếm tổ. Chết tiệt, còn nhỏ tuổi như vậy, đã có tâm tư này. Hóa ra, 5 năm trước cô ta biến mất là có nguyên nhân. Cô ta căn bản muốn sinh ra đứa con của nhà họ Long, chờ thời cơ trở lại báo thù chúng ta. Còn muốn cướp hạnh phúc của con gái chúng ta, cướp đi thái tử gia của nhà họ Long.
Vương Nguyệt Dung càng nói càng tức giận, hận không thể giết người.
Tô Vũ Phỉ cũng luống cuống. Cô lo lắng nói:
– Ba, mẹ, con nên làm gì đây? Bọn họ có hai đứa con, Dạ Tước còn có thể cưới con sao?
– Không cần lo lắng, cho dù sinh con thì thế nào? Một đứa con hoang, muốn gả vào nhà giàu có như nhà họ Long được sao? Cô ta nằm mơ.
– Nguyệt Dung, được rồi, đừng nói Lạc Lạc khó chịu như vậy.
Tô Vĩ Khâm có chút bất mãn nói.
– Ông còn dám nói, nếu không phải năm đó ông thích con trai đến phát điên sao có thể sinh ra một đứa con hoang nhiều mưu mô như vậy?
Vương Nguyệt Dung đổ hết tội lên đầu chồng mình.
– Đúng đúng đúng, năm đó là sai lầm của tôi, hiện giờ chúng ta vẫn nên nói chuyện của Vũ Phỉ đi.
– Còn có gì để nói? Vũ Phỉ, con trực tiếp nói cho nhà họ long, 5 năm trước, chính là con nhóc hư hỏng kia thay thế con ngủ với Long Dạ Tước còn muốn lợi dụng hai đứa trẻ để ngồi lên vị trí Thiếu phu nhân nhà họ Long. Loại phụ nữ như vậy nhà họ Long chấp nhận cô ta mới là lạ.
– Đừng. Chuyện 5 năm trước tuyệt đối không thể để nhà họ Long biết. Chúng ta chỉ có thể nói Tô Lạc Lạc trộm thẻ phòng của con, tự mình chạy đến phòng của Long Dạ Tước còn chủ động câu dẫn anh ta.
Tô Vĩ Khâm lập tức im lặng. Hiện giờ đối với ông ta mà nói, Tô Vũ Phỉ mới là đứa con gái mà ông yêu quý từ nhỏ đến lớn. Tô Lạc Lạc chẳng qua chỉ giống như cây cỏ dại, ông ta hoàn toàn không muốn hỏi đến.
– Vũ Phỉ, con lập tức đến nhà họ long, nói rõ ràng chuyện này. Nói 5 năm trước Tô Lạc Lạc đã có ý định xấu, trộm thẻ phòng của Long Dạ Tước. Trước tiên đừng nói đến chuyện đứa trẻ, con cứ nói oan ức của con là được.
– Vâng, mẹ con đã biết hiện giờ con đi luôn.
– Phải giả bộ oan ức một chút, tuyệt đối phải cho người nhà họ Long ghét Tô Lạc Lạc.
Vương Nguyệt Dung dặn dò.
Tô Vũ Phỉ nghĩ đến buổi lễ đính hôn Long Dạ Tước hủy bỏ cô thật sự muốn giết Tô Lạc Lạc. Sao có thể nể tình với cô ta? Cô nhất định làm cho nhà họ Long ngăn Tô Lạc Lạc ngoài cửa, mặc dù có con cũng không chấp nhận cô ta.
Nói không chừng, sau này hai đứa nhỏ kia có thể giao cho Tô Vũ Phỉ chăm sóc. Hừ, con của cô ta cô sẽ không để bụng. Cô phải nhanh chóng sinh đứa con của cô và Long Dạ Tước.
Chương 16: Lớn tiếng dọa người.
Nhà họ Long.
Bà Long ngồi trên sô pha hỏi quản gia:
– Gọi điện thoại lại cho Dạ Tước xem hắn đang ở đâu. Bảo hắn nhanh chóng trở lại gặp ta. Hắn làm gì, một lễ đính hôn tốt đẹp như vậy lại bị hắn hủy bỏ.
– Mẹ, ngài đừng tức giận, Dạ Tước làm như vậy chắc chắn có lý do của nó.
Long phu nhân an ủi.
– Mặc kệ lý do gì nhưng đối với nhà họ Tô là không đúng. Chúng ta xử sự như vậy là không được, nếu truyền ra ngoài, nhà họ Long còn mặt muĩ nào?
– Mẹ, để con nói chuyện với Dạ Tước, xem sao nó lại muốn hủy bỏ hôn lễ.
Long Sở Hùng cũng nói thêm vào.
– Tôi đã có kế hoạch cho bọn chúng kết hôn trong năm nay, sau đó sinh cho ta một đứa cháu trai. Giờ tôi đòi cháu trai ở đâu?
Bà Long vốn tính tình nóng nảy.
Đúng lúc này người hầu ngoài cửa chạy nhanh vào thông báo:
– Bà chủ, ông Long, phu nhân đại tiểu thư nhà họ Tô đến.
– Mau mời cô gái đáng thương vào.
Bà Long lập tức ra lệnh.
Trong chốc lát Tô Vũ Phỉ đã thay một bộ trang phục trang nhã hai mắt đỏ lên bước vào, đôi mắt to vẫn đầy nước mắt, nhìn rất đáng thương.
– Ôi đến đây, bé ngoài, ngồi bên cạnh bà nội.
Bà Long lập tức coi cô là cháu gái muốn ôm vào ngực an ủi một phen.
Tô Vũ Phỉ lập tức ngồi xuống bên cạnh bà Long, khoác tay bà
– Bà nội, rất xin lỗi…
Giang Nhật đưa cho cô một tờ giấy:
– Lau nước mắt đi.
Tô Vũ Phỉ lau khô nước mắt liền nghe bà Long vỗ vỗ vai cô nói
– Xin lỗi cái gì nên xin lỗi chính là nhà họ Long, cháu có gì sai đâu.
– Đúng vậy, là Dạ Tước sai, cháu yên tâm, chung ta sẽ tìm nó nói chuyện.
– Vâng, cảm ơn bác gái cháu cũng không biết vì sao Dạ Tước lại đột nhiên hủy bỏ hôn lễ. Nhưng có chuyện cháu phải nói cho mọi người, nếu không … cháu….
Nói xong Tô Vũ Phỉ lại rơi nước mắt.
Bà Long lập tức tò mò nhìn cô an ủi một tiếng:
– Đừng khóc, nói rõ ràng xem là chuyện gì?
– Cõ lẽ… có lẽ mọi người còn không biết cô gái đột nhiên xuất hiện trong tiệc đính hôn kia là ai.
– Cô ta ta là ai?
Giang Ngật kinh ngạc hỏi, bọn họ đúng là không biết đó là ai còn cho là một người đi nhầm.
– Cô.. cô ta là con gái riêng của ba cháu. Một người phụ nữ câu dẫn ba cháu sinh ra cô ta, cô ta là Tô Lạc Lạc.
– Cái gì?
Người nhà họ Long nghe xong tin tức này đều khiếp sợ.
– Ba cháu nói năm đó ba cháu uông say trong tiệc rượu của công ty, có một trợ lý giúp đỡ ông vào phòng nghỉ. Trợ lý kia có tính toán, câu dẫn ba cháu xong liền sinh một cô con gái, sau này bà ta còn mang theo con gái đến ép mẹ cháu rời đi. Mẹ cháu không chịu, bà ta vẫn dây dưa với ba cháu.
Tô Vũ Phỉ đương nhiên không thể nói năm đó ba mình muốn có con trai nói ra, chỉ có thể bịa ra chuyện ba mình bị người ta tính kế.
– Còn có chuyện như vậy? Cô gái kia vì sao đột nhiên xuất hiện trong hôn lễ của các cháu?
– Giờ cháu muốn nói là chuyện xảy ra 5 năm trước… Xảy ra với cháu và Dạ Tước.
– Hả. cháu nói đi.
Giang Ngật nói. Lúc này Tô Vũ Phỉ ra vẻ rất đáng thương, khiến bọn họ đau lòng.
Phải biết rằng, cô gái này đã làm bạn với con trai họ 5 năm không rời, hơn nữa, 5 năm mưa mặc mưa gió mặc gió vẫn đến đây thăm hỏi bọn họ, hiếu thuận với bọn họ, khiến bọn họ thích. Bởi vì con trai họ vẫn chần chừ cuộc hôn nhân này, nên chưa kết hôn đã đủ đáng thương. Hiện giờ lại bị hủy bỏ hôn lễ trong lễ đính hôn trước mặt mọi người, đối với cô lại là một sự nhục nhã.
– 5 năm trước trong một buổi tiệc rượu, cháu thấy Dạ Tước vẫn luôn mời rượu khách, cháu đã đặt một căn phòng cho Dạ Tước nghỉ ngơi. Phòng có hai thẻ phòng lúc đó cháu cũng mệt mỏi