Chương 141: Lại bắt đầu lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn
Tô Lạc Lạc cầm cuốn sách, thoạt nhìn anh có vẻ ổn không có chuyện gì nhưng lòng cô không thể bình tĩnh được. Cô cầm cuốn sách đi theo sau anh, phát hiện anh vẫn tiếp tục ngồi lại ghế viết tiếp email.
“Anh…Anh đừng làm việc nữa được không, tay anh chảy máu rồi, hay là cầm máu trước đi?” Tô Lạc Lạc đứng sau lưng anh, quan tâm hỏi một câu.
Long Dạ Tước ngừng tay lại, môi anh cười cười, đem máy tính đóng lại: “Em sẽ làm sao?”
“Em…Em sẽ cố gắng.” Hôm nay Tô Lạc Lạc ở bệnh viện đã được xem qua một lần rồi cho nên cô nghĩ, cô có thể xử lí được!
Long Dạ Tước đứng dậy, mà lúc này, vết máu đã loang lổ lên áo trắng của anh, xem ra khi nãy anh đã dùng sức hơi nhiều nên miệng vết thương lại bị rách ra rồi.
Tô Lạc Lạc tự trách bản thân. Cô không nghĩ sẽ phát sinh tình huống ngoài ý muốn như vậy. Cô thà rằng bản thân bị đạp đầu vô giá sách sưng như cái bánh bao cũng không muốn nhìn thấy miệng vết thương bị rách toạc ra của anh.
Tô Lạc Lạc đi theo anh đến phòng ngủ của anh, cô nhanh chóng lấy hộp thuốc đến, trong hộp thuốc có đầy đủ những dụng cụ băng bó bình thường.
Long Dạ Tước cởi áo ra chỉ còn lại chiếc quần âu đen, vừa cuồng dã vừa gợi cảm, dải băng trắng trên cánh tay anh như đốt lên ngọn lửa nóng hực mà người đàn ông nên có.
Đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy thân hình của anh nhưng mà vừa nhìn thấy tim cô nhảy mất cả tiết tấu. Thân hình của người đàn ông này có thể nói là rất chuẩn, quả thực là còn hoàn mỹ hơn cả những manocanh nam.
Tô Lạc Lạc nhìn rồi cầm kéo cắt băng gạc ra, sau đó nhanh chóng dùng bông cầm máu đã khử trùng cầm máu cho vết thương của anh, đồng thời nhẹ nhàng dùng bông gòn lau sạch vết máu xung quanh. Lúc Tô Lạc Lạc làm những việc này, cô rất nghiêm túc và tập trung nên hoàn toàn không phát hiện ra ánh mắt của người đàn ông luôn nhìn chằm chằm trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Chính xác mà nói, anh đang nhìn thẳng vào đôi môi đỏ mọng hơi mím chặt của cô. Hai cánh môi hồng như cánh hoa dường như đang âm thầm tỏa ra hương thơm cám dỗ nào đó khiến anh muốn hôn lên, cẩn thận nếm thử.
Nhìn thấy vết thương rỉ máu, Tô Lạc Lạc không nhịn được cắn chặt đôi môi đỏ mọng của mình, đôi môi mềm mại của cô bị hàm răng cắn chặt, trong phút chốc, hô hấp của người đàn ông lập tức trở nên nặng nề hơn.
Tô Lạc Lạc đột nhiên cảm thấy đầu của người đàn ông đang đến gần cô, cô không thể không ngẩng đầu lên, đôi môi quyến rũ của người đàn ông gần như áp sát vào cô.
Làm cô giật cả mình!
Tô Lạc Lạc lại né tránh theo bản năng.
“Không được phép trốn.” Tiếng nói trầm thấp như mệnh lệnh vang lên.
Ánh mắt Tô Lạc Lạc bối rối nhìn anh, mà trong tay một bên cầm bông cầm máu khử trùng cầm máu vết thương còn một bên cầm bông gòn lau vết máu, còn tay nào để đẩy anh ra nữa đâu?
“Không được xằng bậy…em đang…” Cô muốn nói, cô đang xử lí vết thương.
Nhưng người đàn ông đã đem lời nói phía sau của cô nuốt xuống rồi.
Hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, hoàn mỹ như trong tưởng tượng. Tô Lạc Lạc đỏ bừng mặt, cô xấu hổ vô cùng, mắc cỡ hết chỗ nói, người đàn ông này thật đáng ghét.
Vậy mà luôn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Dưới ánh đèn, người đàn ông trở nên nghiện ăn, anh thăm dò đủ kiểu trên cặp môi đỏ mọng của cô.
Vốn dĩ Tô Lạc Lạc đang ngồi trên ghế sô pha nhưng lại cảm giác như bản thân đang dần mất đi sức lực, đôi tay đang cầm máu cho anh nhẹ nhàng run rẩy.
Ánh mắt thiêu đốt của người đàn ông khiến cô bối rối, anh lại không muốn buông đôi môi đỏ mọng của cô ra khiến đầu cô trở nên trống rỗng, hơi thở gấp gáp.
Dưới ánh đèn, đôi môi đỏ mọng của cô bừng sáng, hấp dẫn anh, làm anh ngoài nụ hôn này ra còn muốn nhiều hơn nữa.
Bỗng dưng anh buông cô ra kêu lên một tiếng đau đớn, Tô Lạc Lạc định thần lại mới phát hiện chiếc nhíp gắp bông gòn cầm máu giờ phút này đã xuyên qua bông gòn đâm vào miệng vết thương của anh, cái này còn đâu là cầm máu nữa chứ, máu chảy nhiều hơn rồi.
“A…thật xin lỗi, thực xin lỗi…” Khuôn mặt cô trở nên trắng bệch, cô vội vàng cầm lên miếng bông gòn cầm máu mới bên cạnh cầm máu cho anh, cô sắp điên rồi, lúc này mà anh còn hôn cho được.
Khuôn mặt tuấn tú của Long Dạ Tước có chút tái nhợt, đổ máu nhiều quá thì dù thân thể làm bằng sắt cũng không chịu nổi!
Tô Lạc Lạc cầm miếng bông gòn thật vất vả mới cầm máu lại được, cô ngẩng đầu nhìn cái trán đổ đầy mồ hôi vì đau của anh. Cô không khỏi buồn cười, nhưng vì cho anh chút mặt mũi nên cô vẫn cố nén.
Ai bảo anh hôn bừa bãi, giờ biết đau rồi đấy!
Rốt cuộc Tô Lạc Lạc cũng băng bó kỹ cho anh xong. Mới vừa rồi bị dọa nên toàn thân cô cũng đổ mồ hôi lạnh, lúc cô dọn dẹp dụng cụ, anh đột nhiên trầm thấp nói: “Đêm nay em ngủ lại đây đi.”
Tô Lạc Lạc đỏ mặt, trừng mắt liếc anh một cái: “Em không thèm.”
Long Dạ Tước lập tức nhướng nhướng mày uy hiếp cô: “Em không lo lắng nửa đêm anh đè lên miệng vết thương, đè ra máu chảy tràn lan khắp một giường sao?”
“Anh cũng không phải con trai em, con trai em còn hiểu chuyện hơn anh đấy.” Tô Lạc Lạc cười phản bác.
Lúc này khuôn mặt người đàn ông vừa có vài tia nhu hòa lập tức tức giận: “Vừa rồi là em cố ý sao?”
“Cái gì?”
“Em cố ý lấy nhíp gắp đâm anh sao?”
“Anh thật không nói lí lẽ mà, rõ ràng là anh hôn em trước nên em mới không cẩn thận đâm trúng anh.”
“Lẽ nào em không cần xin lỗi anh sao?”
“Em đã nói xin lỗi rồi!”
“Anh lại càng thích một phương thức xin lỗi khác hơn.” Nói rồi anh từ ghế sô pha đứng lên.
“Không cho phép anh lộn xộn nữa.” Tô Lạc Lạc nói xong cũng không kịp thu dọn dụng cụ đã lao ra ngoài cửa như một kẻ chạy nạn.
Phía sau, người đàn ông không biết phải nói gì, trong lòng nảy sinh cảm giác thất vọng, xem ra nếu anh muốn bước vào trái tim của người phụ nữ này thì cần thời gian dài hơn nữa.
Đồng thời anh cũng phát hiện loại cảm giác này cũng không tệ.
Cuộc sống trước đây của anh vô cùng tẻ nhạt nhưng bây giờ cũng có người có thể khuấy lên ao nước xuân trong hồ nước thu yên bình của anh rồi.
Tô Lạc Lạc quay trở lại phòng, trong tay cô cầm quyến sách nhưng cô buồn bực phát hiện bản thân xem không vào! Trong tâm trí tràn ngập hình ảnh đáng ghét vừa rồi của Long Dạ Tước, hơn nữa…
Không thể không nói, kĩ thuật hôn của anh rất tốt, làm cho lòng cô rối bời, bây giờ cô nhắm mắt lại cũng có thể nghĩ ra được cảm giác anh hôn khi nãy, cánh môi ấm áp, hơi thở mát lạnh…
Tô Lạc Lạc phát điên mất, lần sau tuyệt đối không thể để anh tùy tiện hôn như vậy nữa.
Cho dù là cứu mạng cô thì cô cũng chưa từng nói qua sẽ lấy thân báo đáp nha!
Sáng sớm.
Bảy giờ ba mươi Tô Lạc Lạc thức dậy, đưa mắt nhìn Long Dạ Tước và bọn nhỏ ra ngoài, cô lại quay về giường ngủ tiếp vì tối qua cô mất ngủ đến nửa đêm.
Nhà lớn họ Tô.
Kể từ khi trở về từ nhà họ Long ngày hôm đó, Tô Vĩ Khâm vẫn luôn lo lắng một việc. Mấy hạng mục lớn của công ty ông đều có móc nối với Long thị, hơn nữa mấy cái xưởng của ông đều là vì để trở thành nhà cung ứng lớn nhất của Long thị, mà năm năm nay lợi nhuận cũng rất khả quan.
Ông ta lo lắng Long Dạ Tước sẽ vì chuyện này mà cắt đứt nhu cầu cung ứng của nhà xưởng, như vậy một nửa nguồn tài chính của công ty ông ta xem như bị chặt đứt rồi, điều này làm ông ta cả ngày lẫn đêm đều vô cùng lo lắng.
Chương 142: Nhà họ Tô cúi đầu
Hôm nay Tô Vĩ Khâm vội vàng đến công ty, vừa mới ngồi xuống điện thoại liền vang lên, ông ta nghe máy: “A lô!”
“Chủ tịch Tô, hôm qua chúng ta không nhận được đơn hàng từ tập đoàn Long thị, ông có biết chuyện gì xảy ra không?” Giọng lo lắng gấp gáp từ đầu dây bên kia.
Đầu óc Tô Vĩ Khâm phình to, quả nhiên Long Dạ Tước đủ ác, nhanh như vậy đã cắt đứt đơn hàng của công ty bọn họ, tìm một nhà sản xuất mới thay thế: “Được, tôi sẽ xử lí, các cậu ứng phó các đơn hàng khác trước đi.”
“Mấy cái đó đều là đơn hàng nhỏ thôi, khách hàng lớn nhất của chúng ta chính là tập đoàn Long thị, năm nghìn công nhân của chúng ta còn đang chờ phát lương đấy!”
“Tôi biết rồi, cậu nghĩ cách đối phó trước đi.” Tô Vĩ Khâm có chút buồn bực nói.
“Nhưng mà…”
Không đợi xưởng trưởng bên kia nói thêm nữa, Tô Vĩ Khâm liền ngắt điện thoại bởi vì lúc này ông ta cũng rất buồn bực. Bây giờ vừa mới ngắt máy xong thì có một cuộc gọi đến, ông ta vừa nhìn thoáng qua dãy số trong lòng bắt đầu hoảng sợ. Là số điện thoại của nhà xưởng khác, ông ta vẫn nhấc máy.
“A lô! Chủ tịch Tô, chúng tôi vừa nhận được điện thoại bên thu mua của tập đoàn Long thị, nói là tháng này không có đơn hàng của công ty chúng ta, đây là chuyện gì chứ?”
“Được rồi, tôi đang giải quyết, các cậu ứng phó chuyện trong xưởng trước đi.” Tô Vĩ Khâm bóp chặt điện thoại, ngắt máy. Chuông điện thoại lại vang lên ông ta cũng lười trả lời, dù sao thì ông ta cũng đã ý thức được một việc, Long Dạ Tước muốn chặt đứt các mối quan hệ mua bán với nhà họ Tô rồi.
Đây không phải là một chuyện tốt, đây là một việc có thể làm cho nhà họ Tô hoàn toàn lụi bại, tập đoàn Long thị đang tiếp quản các sản phẩm điện tử nổi tiếng thế giới. Bao nhiêu thương nhân muốn nhận được đơn đặt hàng của họ, phí tổn tâm sức, bởi vì chỉ có trở thành nhà cung ứng của Long thị thì tài nguyên mới không bị đứt, công ty mới có lợi về lâu dài.
Năm năm nay, Tô Vĩ Khâm đã kiếm được lợi nhuận không nhỏ, mục tiêu của ông là chỉ cần tập đoàn Long thị còn vững mạnh thì công ty của ông có thể tồn tại lâu dài, nhưng bây giờ giấc mộng đẹp của ông ta tan thành mây khói.
Tô Vĩ Khâm ôm trán, lúc này chuông điện thoại vang lên không ngừng, ông ta cảm thấy vô cũng đau đầu, ông ta chưa bao giờ nghĩ đến tất cả của nhà họ Tô bây giờ chỉ bởi vì quyết định sai lầm của năm năm trước mà phải đối mặt đối với thất bại phá sản.
Đây là việc ông ta như thế nào cũng không nghĩ đến, một đứa con gái ngoài giá thú mà ông ta chẳng quan tâm lại có khả năng làm cho Long Dạ Tước hủy đi công ty của ông ta.
Lúc này trong đầu Tô Vĩ Khâm đang nghĩ cách giải quyết khi phải đối mặt với tình cảnh khó khăn ngày hôm nay, ông ta tuyệt đối không để nhà họ Tô xong đời như vậy.
Mà có một ý tưởng trước đây ông chưa từng nghĩ đến, bây giờ bắt buộc phải nghĩ đến rồi, đó chính là, trong người Tô Lạc Lạc chảy máu của ông, là con gái của ông. Trước đây ông không thừa nhận, hiện tại ông nhận lại có chỗ nào không ổn không?
Có nhiều thêm một đứa con gái ông liền có nhiều hơn một con đường sống, mà tương lai Tô Lạc Lạc vô cùng có khả năng sẽ trở thành vợ của Long Dạ Tước. Điều này có nghĩa là nếu nhà họ Tô muốn lấy lại ánh hào quang thì phải công nhận đứa con gái Tô Lạc Lạc này.
Giờ phút này, Tô Vĩ khâm ước rằng lúc Tô Lạc lạc lớn lên, ông ta có thể tham gia vào cuộc sống của cô, nếu không bây giờ ông ta cũng không phải xoắn xuýt việc cô có nhận lại người ba này hay không?
Lúc này Uông Nguyệt Dung bước vào nhìn chồng mình đang ôm trán trên ghế sô pha vẻ mặt đau khổ, bà ta vội vàng chạy đến quan tâm hỏi: “Ông xã, làm sao vậy?”
Tô Vĩ Khâm nhìn bà, thở dài một hơi: “Đơn đặt hàng của công ty chúng ta đều bị Long Dạ Tước chặt đứt rồi, nhà xưởng bên kia đang loạn lắm!”
“Cái gì? Long Dạ Tước lại làm như vậy?” Uông Nguyệt Dung kinh ngạc biến sắc, bình thường bà ta cũng sẽ đi theo quản lý công ty, Long thị bên kia chặt đứt đơn hàng ý nghĩa như thế nào bà ta biết rõ.
Uông Nguyệt Dung sắc mặt tái nhợt trong vài giây, bà ta nhìn về phía chồng mình: “Ông xã, vậy phải làm sao bây giờ? Chúng ta hay là đi đến chỗ Long Sở Hùng nhờ giúp đỡ?”
“Hiện tại tập đoàn Long thị đều nằm trong tay Long Dạ Tước, ông ấy có thể giúp đỡ cái gì? Hơn nữa giao tình của tôi và ông ấy cũng không sâu, luôn là nhà họ Tô chúng ta cầu cạnh bọn họ.”
“Long Dạ Tước thật quá đáng! Công ty chúng ta cung ứng sản phẩm cho công ty cậu ta nhiều năm cũng chưa từng sai sót gì! Vì sao nói chặt đứt là đứt? Cậu ta cũng không sợ công ty của cậu ta bị lỗ sao.”
“Cậu ta sợ cái gì, thương mại điện tử chỉ là một phần nhỏ của công ty cậu ta, dù là cắt đứt toàn bộ thị trường thương mại điện tử thì cơ nghiệp của Long thị vẫn không lung chuyển gì.”
Lúc này Uông Nguyệt Dung mới thở dài: “Vậy chúng ta phải làm sao? Cũng không thể đứng im nhìn toàn bộ nhà xưởng đóng cửa chứ!”
Tô Vĩ khâm nhìn bà ta, trầm tư vài giây nói: “Tôi nghĩ ra một cách, chỉ cần bà đồng ý thôi.”
“Ông nói đi! Cách gì, trong lúc mấu chốt này tôi còn có thể không đồng ý sao?”
“Tôi muốn đi tìm Tô Lạc Lạc.”
Sắc mặt Uông Nguyệt Dung lập tức biến sắc, từ bên cạnh ông ta đứng bật dậy: “Cái gì? Ông muốn đi tìm nó? Ông tìm nó làm gì?”
“Còn có thể làm gì? Tôi muốn nhận lại đứa con gái này.”
“Ông điên rồi! Nó là đứa nhỏ mà con tiện nữ bên ngoài sinh ra, ông còn dám đem nó về nhà họ Tô của chúng ta? Tôi không đồng ý.”
“Vậy bà còn cách nào tốt hơn để cứu vớt công ty không? Tôi thà là nhận sai với nó, xin lỗi một tiếng, để nó khuyên Long Dạ Tước đem đơn hàng cho chúng ta, có gì không tốt?” Tô Vĩ Khâm tức giận nói.
“Ông đã vứt bỏ nó hơn hai mươi năm rồi, bây giờ ông muốn nhận lại nó, ông nghĩ nó sẽ cho ông mặt mũi sao? Hơn nữa chuyện mẹ của nó năm đó, chúng ta làm cạn tình như vậy, nó sẽ không quan tâm sống chết của chúng ta đâu.”
“Bất kể như thế nào, chúng ta đều phải thử một lần, công ty là mạng sống của tôi, nếu như công ty đóng cửa rồi, tôi sống còn ý nghĩa gì nữa?”
Uông Nguyệt Dung nhất thời im lặng, nhìn chồng: “Ngoài cách này ra không còn cách khác sao?”
“Long Dạ Tước đã độc chiếm thị trường thương mại điện tử trong nước vài năm trước rồi. Bà nghĩ hàng của chúng ta còn có công ty khác đặt hàng sao?”
“Được, ông tìm Tô Lạc Lạc tôi không ý kiến, nhưng mà đừng nghĩ đến việc bắt tôi cầu xin nó.”
“Chuyện này là lỗi của tôi, tôi sẽ xin lỗi và cầu xin nó.” Tô Vĩ Khâm ngoài miệng nói như vậy nhưng hận ý trong mắt dành cho Tô Lạc Lạc một tia cũng không hề suy giảm.
Bởi vì người ép ông ta đi đến bước này chính là bản thân Tô Lạc Lạc, mà bây giờ ông ta là trưởng bối lại phải đi cầu xin cô tha thứ, đây tuyệt đối là chuyện không cam lòng nhất trong cuộc đời của Tô Vĩ Khâm ông.
Nói thế nào thì ông ta cũng là ông ngoại hai đứa con của Tô Lạc Lạc, bọn nhỏ mang dòng máu của nhà họ Tô nên ông ta chắc chắn rằng Tô Lạc Lạc có lẽ cũng sẽ mềm lòng như mẹ của cô!
Tô Vĩ Khâm chờ mong như vậy.
Chương 143: Dạ Trạch Hạo tự hủy đi danh tiếng
Tô Lạc Lạc ngủ trưa xong, rời giường, cô chậm rì rì nấu một ít mì để ăn, những ngày tháng rảnh rỗi như vậy cô thật sự không quen!
Nghĩ đến chuyện cô đâm Long Dạ Tước tối hôm qua, cô nhịn không được muốn cười. Người đàn ông này muốn hôn cũng không nhìn thời điểm, đáng đời ha!
Bây giờ Tô Lạc Lạc hoàn toàn không xem điện thoại, không xem máy tính, chỉ có đọc sách.
Tối hôm qua xem sách không vào nhưng hôm nay đã bắt đầu có tâm trạng xem, hơn nữa càng xem càng cảm thấy cuốn hút.
Tô Lạc Lạc đang đọc sách thì điện thoại đặt bên cạnh vang lên, Tô Lạc Lạc cầm điện thoại lên xem, là Hạ Thấm gọi điện tới.
“A lô!” Tô Lạc Lạc nghe máy.
“Lạc Lạc, cậu đã xem những tiêu đề được tìm kiếm hot ngày hôm nay chưa?” Giọng Hạ Thấm lộ ra vẻ lo lắng.
Tô Lạc Lạc trả lời: “Tớ không xem điện thoại nữa, có chuyện gì xảy ra không?”
“Dạ Trạch Hạo công khai thừa nhận có mối quan hệ nam nữ với Hạ Dung rồi. Anh ấy còn mở cuộc họp báo, thừa nhận trong mối quan hệ của hai người, bản thân anh đã cắt đứt quan hệ trước, cậu là người bị hại vô tội, anh ấy không tiếc phá hỏng thanh danh của mình để bảo vệ cậu.”
Tay cầm điện thoại của Tô Lạc Lạc run lên, đầu óc trống rỗng vài giây, Dạ Trạch Hạo đang làm gì thế? Đang làm việc ngốc nghếch gì vậy?
“Bây giờ toàn bộ người hâm mộ của anh ấy đều phát điên lên rồi, chuyện này làm cho người hâm mộ của anh ấy thoát fans rất nhiều, hơn nữa những lời mắng nhiếc trên mạng càng ngày càng ghê gớm, phải làm sao bây giờ đây! Tớ biết anh ấy là người vô tội mà!” Hạ Thấm ở đầu dây bên kia lo lắng cho thần tượng.
Tô Lạc Lạc cầm di động, cả người đều ngây dại, Dạ Trạch Hạo tại sao phải làm như vậy?
“Được rồi, Lạc Lạc, cậu gọi điện thoại cho anh ấy đi! Tớ thấy chắc bây giờ anh ấy cũng không dễ chịu gì đấy.”
“Được, tớ sẽ gọi.” Tô Lạc Lạc lên tiếng, Hạ Thấm ở đầu bên kia cúp máy.
Tô Lạc Lạc hít sâu một hơi, cầm lấy điện thoại gọi vào số điện thoại của Dạ Trạch Hạo.
“A lô!” Một giọng khàn khàn có chút vô lực truyền đến.
“Sao anh lại làm như vậy? Anh có biết hậu quả anh làm như vậy sẽ như thế nào không? Thanh danh của anh sẽ bị tổn hại nghiêm trọng đấy.” Tô Lạc Lạc chất vấn anh.
“Tôi tình nguyện để thanh danh của bản thân bị tổn hại cũng muốn giữ gìn sự trong sạch cho em. Em yên tâm đi, em sẽ không bị người hâm mộ của tôi làm khó dễ nữa đâu.”
“Dạ Trạch Hạo, anh…” Tô Lạc Lạc nắm chặt ống nghe nhưng không biết phải nói như thế nào.
“Không cần quá cảm động, chuyện này vốn dĩ là do tôi mang phiền phức đến cho em, bây giờ do tôi đứng ra giải quyết mới tốt nhất.”
“Nhưng mà…Anh thật sự không cần phải làm thế đâu, tôi không quan tâm trên mạng mắng nhiếc tôi thế nào đâu.” Tô Lạc Lạc thở dài, hiện tại việc anh ấy cũng đã làm rồi, không thể vãn hồi được gì nữa.
“Tô Lạc Lạc, tôi tình nguyện làm như thế,” Lúc này, giọng nói của Dạ Trạch Hạo đầy trìu mến thêm chút não nề.
Tô Lạc Lạc cầm điện thoại, nắm thật chặt, nhưng một câu cũng không nói được, rõ ràng là mới quen biết anh ấy chưa đến hai tháng nhưng mà đối với anh ấy, cô cảm thấy biết ơn càng nhiều.
“Dạ Trạch Hạo, cảm ơn anh.” Tô Lạc Lạc chân thành nói.
“Có thời gian rảnh thì đưa bọn nhỏ đến nhà tôi chơi nhé, tôi rất nhớ bọn nhỏ đấy.”
“Được!” Tô Lạc Lạc mím môi cười.
Đầu dây bên kia cúp máy trước, Tô Lạc Lạc ngẩn người cầm điện thoại di động, cô nghĩ chắc bây giờ trên mạng chắc chắn đang ngập tràn tin tức tiêu cực của Dạ Trạch Hạo!
Khoảng sáu giờ tiếng xe đúng giờ từ bên ngoài vang lên, Tô Lạc Lạc từ chiếc ghế mây trong vườn hoa đứng dậy liền nghe thấy hai đứa trẻ vừa ca hát vừa đi vào.
Tô Lạc Lạc mỉm cười bước ra từ bên cạnh, hôm nay cô mặc một chiếc váy dài màu trắng, mái tóc đã gội vào buổi sáng rối tung ở sau ót, trong ánh chiều tà, cô tràn đầy hơi thở thuần khiết phiêu lãng.
“Mommy…”
Sau khi Tô Lạc Lạc nghênh đón bọn nhỏ trở về, cô ngẩng đầu liền nhìn thấy người đàn ông từ phía sau lưng đi đến. Áo sơ mi trắng đơn giản phối với quần tây đen, bước đi thong dong, hào quang mạnh mẽ khiến cho người khác khuất phục.
Hai đứa trẻ vây quanh bên người Tô Lạc Lạc, khi cô ngẩng đầu lên, làn gió mát mẻ buổi chiều thổi những sợi tóc dài trước ngực của cô, từng sợi từng sợi bay bổng bay lên, váy cũng bị gió thổi làm ẩn ẩn hiện hiện dáng người uyển chuyển, bả vai mượt mà nhỏ nhắn, lộ ra một chút xương quai xanh gợi cảm.
Long Dạ Tước không khỏi âm thầm cảm thán, nhìn kĩ khuôn mặt của Tô Lạc Lạc không có nét nào giống với ba cô Tô Vĩ Khâm cả, như vậy cô nhất định là giống mẹ của mình rồi. Nhưng mà hình của mẹ cô ấy, anh đã thấy trên mặt dây chuyền rồi, tuy hình ảnh rất nhỏ thế nhưng có thể nhìn ra ngũ quan của hai người không giống nhau.
Vậy cuối cùng cô bé này giống ai chứ? Không giống ba cũng không giống mẹ, cô giống như không phải con của bọn họ vậy.
Phải biết rằng, hai đứa trẻ mà cô và anh sinh ra là sự tập hợp gen tốt đẹp của hai người bọn họ đấy!
“Tối hôm nay không cần nấu cơm đâu, chúng ta ra ngoài ăn, em có cần thay quần áo không?” Long Dạ Tước nhìn cô hỏi.
Tô Lạc Lạc cúi đầu xem xét, không có vấn đề gì nên lắc đầu: “Không cần thay, đi đâu ăn?”
“Daddy mời chúng ta đi ăn một bữa ăn thịnh soạn.”
“Luôn đòi ăn thịnh soạn, hai đứa các con không sợ sẽ biến thành heo nhỏ béo sao?”
“Không sợ ạ.” Bọn nhỏ được ăn thịnh soạn còn chỗ nào quan tâm đến vấn đề béo hay không béo?
Tô Lạc Lạc phát hiện ra bọn nhỏ không giống bộ dạng điềm tĩnh lúc trước nữa, xem ra bọn nhỏ có được tình yêu thương của cả ba và mẹ thì mới thể hiện được sự ngây thơ vốn có của mình, nghĩ lại có thêm một người ba cũng không phải xấu.
“Tiểu Hinh, Tiểu Sâm, mang cặp sách của các con vào trong đi.”
“Dạ được, daddy.”
Sau khi hai đứa trẻ rời đi, Long Dạ Tước không kiềm được liền tiến đến bên cạnh chỗ Tô Lạc Lạc, ánh mắt nhìn cô thâm thúy hỏi: “Nếu gần đây ba em gọi điện thoại thì em cũng không cần phải nghe máy, nếu như ông ta tìm đến nhà cũng không cần gặp mặt ông ta.”
Tô Lạc Lạc có chút ngạc nhiên: “Tại sao ông ta lại muốn tìm tôi?”
“Trước đây ba em có một số giao dịch kinh doanh cùng công ty của anh, bây giờ anh đã cắt đứt mọi hoạt động kinh doanh với công ty ông ta rồi. Anh lo lắng ông ta sẽ đến tìm em nhờ vả.” Long Dạ Tước không thể không lo lắng chuyện này, bởi vì đa số lợi nhuận của công ty ông ta đều kiếm được nhờ phụ thuộc vào công ty anh.
Tô Lạc Lạc